Những ngày này Kiến An giống như máy dò đối thủ của tôi vậy. Nhất là số lượng bao giờ cũng chuẩn. Biết chính xác số lượng, lỡ đấu không lại ít nhất tôi vẫn mở được đường máu mà bỏ chạy.
Ba nhóm người vây giết tôi trước đó có một nhóm năm người bị tôi giết ngược. Một nhóm mười người bị tử thương phân nửa, tôi không đấu sinh tử nên giữa chừng bỏ chạy. Sau đó có nhóm mười lăm người vây giết tôi, tôi lần nữa bỏ chạy thành công. Lần vây giết đêm nay đã là lần thứ tư rồi.
Vẫn như bao lần trước tôi dùng bất biến ứng vạn biến. Bên cạnh tôi là Kiến An không mạnh mẽ và linh hoạt như thiên hạ. Tôi không thể một mình phi thân ra bên ngoài xông phá vòng vây. Tôi đứng đợi, đợi cho kẻ địch động, khi chúng động sẽ sinh ra sơ hở, tôi có thể lợi dụng sơ hở cùng Kiến An đào thoát đi.
"Leng keng, leng keng..."
Tiếng chuông vang lên tứ phía, âm thanh này hẳn là để đối phó với Kiến An, chỉ cần anh không có sức phòng vệ tôi không thể di chuyển quá xa anh. Chúng tôi sẽ bị bó chân bó tay mặc người chém giết. Tôi khẽ siết thanh kiếm trong tay, tuy biết thế giới này không thực nhưng tôi có chút tức giận. Bọn người này đúng là ép người quá đáng.
"Aaaa..."
Kiến An ôm đầu gục xuống rên rỉ. Tôi ngồi xuống bên anh lo lắng hỏi:
- Kiến An, anh làm sao vậy?
- Tôi đau đầu, âm thanh này thật khó chịu.
Kiến An ôm đầu cắn chặt răng đến bật máu. Tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhay-mua-voi-con-chu/1794932/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.