Chương trước
Chương sau
Edit: Sên
Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo
***
Mới đầu Tôn Diệu Quang coi Nam Vinh Kỳ là cố ý dùng cách này để trả thù cho câu nói của hắn "Tướng mạo của tướng quân thật đẹp."
Nhưng vẻ mặt Nam Vinh Kỳ thật nghiêm túc, không có ý ngả ngớn chút nào.
Tôn Diệu Quang đứng ở trong sân, kinh ngạc ngước nhìn nam tử khí thế bức người tựa như núi cao nguy nga.
Hai người đối mặt thật lâu, Nam Vinh Kỳ đang đánh giá "nàng", gặp "nàng" đội lên mũ che màu đỏ, che đi khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, tư thái giống như bị dọa làm kinh sợ, có lẽ là lúc nào cũng ở trong phủ nữ quyến, nhìn thấy nam nhân bên ngoài khó tránh khỏi sẽ khủng hoảng, Nam Vinh Kỳ cảm thấy mình đường đột, liền hướng về phía dưới nơi "nô nương" đứng đơn bạc áy náy cười một tiếng.
Nhìn nụ cười này của y, Tôn Diệu Quang mới có phản ứng.
Nam Vinh Kỳ không nhận ra hắn?
Đón tiếp tướng quân, tiệc tối, hắn vui vẻ đi theo phía sau mông Nam Vinh Kỳ, hiện tại Nam Vinh Kỳ không chỉ không nhận ra hắn, thế mà còn coi hắn là cô nương! Mắt mù sao?
Tôn Diệu Quang thầm nói, bên trong nhất định có bí mật gì đó không muốn người khác biết.
Lúc hắn muốn nói chuyện, Nam Vinh Kỳ đã biến mất.
Hắn tiến lên, giẫm lên cọc gỗ đệm nhún mũi chân nhảy lên nhìn sang tường bên kia, không nghĩ tới tường này quá rộng, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai dấu chân to lún trong tuyết đọng.
Chân của tướng quân cũng thật lớn.
----------------
"Trời ạ trời ạ, Cố Nại nhà chúng ta trưởng thành rồi, đã học được trêu chọc fan hâm mộ!"
"Thật sự là đáng yêu muốn chết!"
"Tiểu tử thật sự là nhiều mặt!"
Cố Nại người này có chút lạ, chỉ cần cảm xúc hắn không tốt liền không để ý đến ai, dáng vẻ lãnh đạm khiến cho người ta phạm sợ hãi, fan hâm mộ cũng không dám ở trước mặt hắn lớn tiếng ầm ĩ.
Một khi tâm tình tốt, sẽ rất nhiệt tình, ngẫu nhiên sẽ còn làm vài động tác nũng nịu, để cho người ta hận không thể ngậm trong miệng nâng trong tay.
Càng nhiều lúc, hắn như một quý công tử ưu nhã, lời nói cử chỉ đều lộ ra mấy phần trang nghiêm cùng ung dung từ tốn.
Hắn chính là thần kỳ như vậy, bất luận làm ra biểu tình gì, ngữ khí thế nào, tư thái kiểu gì, đều không thấy chỗ nào không hài hòa, giống như hắn sinh ra chính là người như vậy.
Từng có truyền thông nói, ông trời cho Cố Nại một khuôn mặt của diễn viên, có thể khống chế được bất cứ một loại hình nhân vật nào, nhưng hắn vẫn cứ muốn ca hát.
Quan trọng là còn hát tốt như vậy.
Nam Vinh Kỳ cũng say mê tiếng ca của hắn.
Hắn gần như nhu thuận ngồi trên ghế, nhìn Cố Nại chằm chằm trên sân khấu, yên lặng nghe xong một bài lại một bài.
Thẳng đến Cố Nại đi về hậu trường thay quần áo, Nam Vinh Kỳ mới lấy lại tinh thần, y đứng lên, ánh mắt đuổi theo bóng lưng Cố Nại.
Hắn muốn đi sao?
"Soái ca, điện thoại của anh đang reo."
Nam Vinh Kỳ nhìn Cố Nại biến mất sau cánh cửa kia, đưa điện thoại di động cho cô gái đã nhắc nhở hắn, "Làm phiền giúp tôi tiếp một chút."
Cô bé nhìn bộ dạng mất hồn của y không khỏi buồn cười, fan nam này so với fan nữ còn mê muội hơn.
Đều là người một nhà, cô gái cũng là nhiệt tình, giúp hắn nhận điện thoại đưa tới.
"Viễn Sâm?"
"Là tôi, hắn đi thay quần áo, buổi biểu diễn còn rất lâu, anh bình tĩnh một chút, buổi biểu diễn đối với Cố Nại rất quan trọng, anh đừng phá, đến lúc đó Cố Nại không chỉ không muốn gặp anh, nói không chừng sẽ còn hận anh!" Thư Viễn Sâm nhìn chằm chằm vào hàng phía trước nơi Nam Vinh Kỳ ngồi, sợ y không khống chế nổi mình, đem buổi biểu diễn làm hư còn đỡ, nếu như bị cảnh sát bắt lại, y ngay cả thẻ căn cước còn không có...
Thư Viễn Sâm nghĩ cũng không dám nghĩ, sẽ không sao đâu, Nam Vinh Kỳ vừa đứng lên thì hắn liền gọi cho y.
"Được." Nam Vinh Kỳ ngồi xuống.
Không vội, không vội, nghe hắn ca hát như thế này cũng tốt.
Đè xuống cảm xúc, chuyên tâm xem buổi biểu diễn, Nam Vinh Kỳ cũng không biết, trong lúc Cố Nại đang thay quần áo, y đã trở thành tân nhân trong ống kính fan hâm mộ, chụp xong bức ảnh liền không kịp chờ đợi phát đến trong nhóm fan, Nam Vinh Kỳ ở fan nam nhan sắc cao liền bị đưa lên đứng đầu.
Cố Nại tiểu thiên sứ: "Đoán tui ở bên trong khu hai nhìn thấy cái gì! Soái ca áo sơmi màu lam, quần áo đều không đổi đã đến tham gia buổi biểu diễn của Cố Nại! Ra là mua quần áo mới vì tham gia buổi biểu diễn ha ha ha, nói về truy tinh ta chỉ phục An An!"
Fan hâm mộ không đến tham gia buổi biểu diễn nhao nhao nghị luận.
"Cố Nại nhà chúng ta nam nữ già trẻ không tha nha!"
"Rất muốn đi xem buổi biểu diễn..."
"Lại nói soái ca này thật rất đẹp trai! Không biết có bạn gái chưa?"
"Không biết có bạn trai hay không?"
"Ha ha ha ha ha, các người đủ rồi nha!"
......
Cố Nại trong buổi biểu diễn rất ít nghỉ ngơi, cũng không có nhiều lời giao lưu nói phiếm, hắn hát, fan hâm mộ nghe, thời gian lặng yên trôi qua, sau hai giờ, buổi biểu diễn đi vào hồi cuối.
Cố Nại một thân âu phục màu trắng đứng tại rìa sân khấu hướng fan hâm mộ chào tạm biệt, canh giữ ở bên cạnh sân khấu nhân viên bảo an đều cảnh giác cao độ, thường đến lúc này, fan hâm mộ đều bị mất kiểm soát.
Nam Vinh Kỳ cách sân khấu vẻn vẹn mấy mét, cho dù ở giữa cách đường ranh giới cùng bảo vệ, cũng đủ để Nam Vinh Kỳ nhịp tim đập nhanh, y cực lực kiềm chế chính mình, vẫn là không nhịn được có chút đứng dậy, ỷ vào cánh tay dài, đem con ngựa bằng ngọc lập tức đưa tới.
Kỳ thật, lúc vừa bắt đầu hát Cố Nại liền chú ý tới hắn, dù sao tướng mạo thật là xuất chúng, hơn nữa còn là cái người áo sơmi màu lam mà hắn bị đem so sánh.
Dĩ nhiên lại là fan của mình.
Cố Nại không hiểu sao lại rất muốn lấy món quà này.
Ném cho bảo vệ một ánh mắt, bảo vệ rất có ánh mắt tiếp nhận con ngựa bằng ngọc cho Cố Nại.
Ngay lúc này, khu bên trái Nam Vinh Kỳ đang đứng, bỗng nhiên bóng một người đàn ông xông đến, ở dưới tình huống tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, anh ta chạy đến vị trí dưới chân Cố Nại, còn kéo lấy ống quần của hắn.
"A!" fan hâm mộ hàng phía trước hoảng sợ gào thét.
Cố Nại cũng giật nảy mình.
Sân khấu cao chừng một mét tám, nếu là bị kéo xuống, tất nhiên sẽ ngã đến bị thương.
Nhưng hắn chẳng có chuyện gì.
Nam Vinh Kỳ động tác rất nhanh, ý thức được nguy hiểm liền tung người một cái từ đường ranh giới nhảy tới, một phát bắt được đầu của người kia, nắm tóc hung hăng đập đầu của hắn vào sân khấu, người đàn ông còn chưa kịp dùng sức liền ngất đi.
Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu, mỉm cười, "Không sao rồi."
Sau đó hắn cũng bị bảo vệ kéo ra.
Có chút hỗn loạn, sợ lại phát sinh thêm sự cố, người đại diện cùng bảo vệ đi qua vây quanh Cố Nại rời đi.
Cố Nại vừa đi vừa quay đầu, thấy người kia còn đang đối với hắn cười, nghĩ đến một màn vừa rồi, hắn không khỏi siết chặt trong tay món quà còn chưa kịp nhìn kĩ.
Đây là một sự cố ngoài ý muốn, ngoại trừ hàng phía trước thì không có kinh động bất luận kẻ nào, nhân viên công tác rất nhanh liền sơ tán mọi người, khán giả từ sân vận động từng chút đều có trật tự rời sân, cũng có những fan hâm mộ trung thành đứng ở vị trí cũ chờ đợi cơ hội ra phía sau khán đài để gặp Cố Nại.
Nam Vinh Kỳ cũng đứng tại đó, chờ Thư Viễn Sâm đến tìm y.
"Không có gì đúng không? Tôi vừa rồi nghe bên này có động tĩnh?" Thư Viễn Sâm vội vàng chạy đến, anh cùng Úc Vũ Hủy tại sân khấu cạnh khu C, cách bên trong rất gần.
"Không có việc gì, hắn ngày mai sẽ còn tới sao?"
Thư Viễn Sâm nhìn về phía hướng cháu gái đang đi tới, "Cái này chỉ sợ anh phải hỏi con bé."
......
"Làm tôi sợ muốn chết, ôi trời ơi, trái tim kém chút liền nhảy ra! Tôi nói mấy bảo vệ các người có chuyện gì xảy ra hả! Đều nói là phải cảnh giác! Làm sao lại để cho người ta nhảy tới!"
"Anh ta quá nhanh, lúc ấy lại tối như vậy..."
"Im lặng! Đừng tìm lý do! Gì mà lính xuất ngũ, gì mà xuất thân từ nhà võ, cũng không bằng khán giả phản ứng nhanh, tôi sẽ gọi cho lãnh đạo của mấy người!"
Cố Nại lười nhác nửa nằm ở trên ghế sa lon, hai chân gác lên bàn trang điểm, mượn bóng đèn phản chiếu qua gương mà đánh giá con ngựa nhỏ, "Được rồi, chị Ảnh, chị qua đây nhìn cái này."
"Cái gì?" Hồng Ảnh ngữ khí rất khó chịu, cô không thể giống Cố Nại bình tĩnh như vậy, bây giờ ngẫm lại một chút liền thấy sợ.
"Fan hâm mộ vừa mới cứu tôi đưa, hình như là ngọc." đầu ngón tay Cố Nại nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc, khóe môi nhếch lên một tia nụ cười như có như không.
Hồng Ảnh lại gần nhìn, "Chậc -- Nhìn qua hình như là đồ cổ, sẽ không phải là đem bảo vật gia truyền đưa cho cậu đi?"
"Thứ gì, tôi xem một chút." Chuyên gia trang điểm Mạnh Vu Nhiên ghé qua xem một chút, vừa nhìn một cái, con mắt liền sáng lên, thậm chí nói tục, "Tôi thao! Đưa tôi xem một chút!" (Gốc là Ngọa tào tức là đm đó)
Hắn không nói hai lời liền đoạt lấy.
"Anh đang làm cái gì vậy! Trả tôi!" Cố nại vẻ mặt trầm xuống, hắn không nghĩ sẽ cho người khác đụng vào vật này.
Mạnh Vu Nhiên làm như không nghe thấy, thận trọng nâng ở trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ, "Đừng nóng... Đừng nóng, thứ này không giống như chỉ là bảo vật gia truyền đơn giản như vậy."
Mạnh Vu Nhiên ngắm nhìn khoảng năm phút, lại lắc đầu lại thở dài, lập tức lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình gửi cho bác cả của mình, "Bác cả, bác nhìn vật này, dưới lòng bàn chân con ngựa hình như còn có một chữ."
Rất nhanh, bên kia liền trả lời.
Mạnh Vu Nhiên dùng điện thoại bật loa ngoài, âm thanh của bác cả anh ta truyền đến tai của mỗi người ở đây.
"Đệt! Đây là ngọc được điêu khắc dưới thời kỳ chiến quốc! Mịa nó! Mịa nó! Mịa nó!"
Tiếp theo, đầu bên kia liền liến thoắng, "Con lấy ở đâu! Cái này nếu là thật, con biết giá trị bao nhiêu tiền không! Đoạn thời gian trước có đấu giá một cái ngọc điêu khắc ở thời kỳ chiến quốc, cũng lớn cỡ bàn tay, hơn hai ngàn vạn a!"
Bên trong phòng trang điểm chợt yên tĩnh.
Tới nửa ngày Hồng Ảnh mới lẩm bẩm nói, "Điên rồi, fan hâm mộ bây giờ điên rồi..."
Cố Nại vẫn cười, đôi mắt giờ phút này giống như là bầu trời đêm rộng lớn đầy sao, hắn lấy từ trong tay Mạnh Vu Nhiên con ngựa nhỏ, "Chị Ảnh, đưa điện thoại cho tôi."
......
"Con thấy các người thực kì lạ..."Úc Vũ Hủy không rõ tại sao cậu lại muốn biết lịch trình của Cố Nại, "Con không rảnh cùng các người nói, con phải đi hậu trường trông coi, nói không chừng có thể nhìn thấy Cố Nại!"
"Ta đi cùng với cô." Nam Vinh Kỳ nghĩ, lần này hắn dù sao cũng nên cùng người kia nói một câu nói đi.
Nhưng khi y đến hậu trường lại bị nhân viên công tác thông báo, Cố Nại đã rời đi.
"A -- Nhanh như vậy..."
Úc Vũ Hủy quay người lại, hiển nhiên có người so với cô còn hụt hẫng hơn.
Người này thật là kỳ quái, mất trí nhớ mà vẫn còn theo đuổi idol.
"Hôm nay coi như xong đi... Vinh Kỳ, chúng ta về trước, còn nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có cơ hội, anh cũng phải dự định cho mai sau."
Thư Viễn Sâm biết mình che giấu tư tâm, hắn sợ Nam Vinh Kỳ gặp Cố Nại, sẽ cùng Cố Nại rời khỏi B Thị.
Hắn còn không nghĩ...
Nam Vinh Kỳ nhìn Thư Viễn Sâm nhẹ gật đầu.
Ở trong lòng y Thư Viễn Sâm nói đều đúng.
Trở lại chung cư của Thư Viễn Sâm, Úc Vũ Hủy liền trốn vào trong phòng mình, cô còn có rất nhiều chuyện bận rộn, chỉnh sửa, cắt video, đăng lên Weibo.
Mà Nam Vinh Kỳ đang học chữ giản thể, hắn ngồi ở trên ghế sa lon lật xem sách sử, gặp mấy từ không hiểu liền hỏi Thư Viễn Sâm, lặp đi lặp lại mấy lần, Nam Vinh Kỳ đã có thể đọc trôi chảy.
"Ông trời ơi..." Thư Viễn Sâm khó tin được "Anh sao có thể nhanh như vậy liền xem hiểu?"
Nam Vinh Kỳ chỉ vào dưới màn hình TV "Nơi này, có chữ viết."
Ra là vậy nha, Thư Viễn Sâm càng thêm bội phục, "Anh xem TV hai ngày chắc có thể thi* đại học được luôn!"
"Nướng*... Đại học?"Nam Vinh Kì có chút mê mang nhìn hắn.
"Ha ha ha ha, sao anh lại đáng yêu như vậy!"
***
Beta chú thích: hai từ đều đọc là Kǎo = Khảo
• "Khảo" của anh Sâm: 考 <Kǎo> = Kiểm tra, thi...
• "Khảo" mà Kỳ ca hiểu: 烤 <Kǎo> = Nướng, sấy...
• Hai từ phát âm giống nhau nhưng viết khác nhau, 烤 có đi kèm thêm bộ "hỏa" 火 (+6 nét)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.