Có đôi khi, tôi vẫn cứ cảm thấy rằng, lý do mà tôi cảm thấy vô vị như vậy, đó hoàn toàn là vì các loại tình cảm đối với thế giới này hoàn toàn không có chấp niệm mãnh liệt.
Hoặc là nói, chỉ đem tình cảm dồn vào một người, cho nên ngoài y ra, mọi thứ đều không quan trọng.
Bây giờ xem ra, cũng không gì hơn điều này.
Lúc Tạ Duẫn Ninh tỉnh lại, là vào buổi tối.
Trong hơi thở đầy mùi nước khử trùng chỉ có ở bệnh viện mới có, vách tường màu trắng, đèn màu trắng, còn có…
Một người con trai đang ngủ say ở bên phía tay trái.
Cơ thể giống như bị người ta sau khi mở ra lại ráp lại với nhau, mỗi khối da thịt đều đau đớn âm ỉ.
Tạ Duẫn Ninh mở mắt ra, lại nháy mắt mấy cái.
Đầu óc trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp chính mình sao lại ở bệnh viện, tại sao cơ thể lại đau đến như vậy.
Còn có, người con trai nằm sấp ngủ trước mặt này là ai?
Hắn nhíu mày, cảm thấy cổ họng vô cùng khô nóng, theo bản năng vươn đầu lưỡn liếm liếm môi.
Lại cảm giác được một trận đau nhói.
Điều này khiến hắn không tự chủ được mà phát ra âm thanh khe khẽ.
Cái âm thanh này, kinh động đến người con trai đang nằm bên giường.
Y nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, sau đó đôi mắt đẹp mở ra, lúc đầu có chút mờ mịt, sau khi chống lại tầm mắt của Tạ Duẫn Ninh, mừng rỡ mà nhìn hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/2102191/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.