Tạ Duẫn Ninh thân thể run rẩy, ngẩng đầu lên.
Là khuôn mặt của Tạ Diệc Đông.
Vẻ mặt bình thường lạnh lùng tao nhã trước sau như một, bây giờ bị thay thế bằng khuôn mặt đằng đằng sát khí.
“Cậu đã đi đâu?” Tạ Diệc Đông cúi đầu, gằn từng chữ mà hỏi Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh chỉ cảm thấy, hai cổ tay bị Tạ Diệc Đông nắm chặt bắt đầu âm ỉ đau, mà người con trai trước mặt dường như còn có xu thế sử dụng lực lớn hơn nữa.
“Ngoan.” Tạ Diệc Đông đưa mặt tới, vươn một cái tay khác ra, chạm chạm vào gò má của Tạ Duẫn Ninh: “Nói cho anh biết, em đi đâu?”
Tạ Duẫn Ninh trừng lớn mắt.
Tạ Diệc Đông trước mắt, khiến hắn theo bản năng cảm thấy khủng bố.
Một cái tay chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, một cái tay khác, lại dùng lực gắt gao nắm lấy như muốn bẻ gãy cổ tay của hắn.
“Nói chuyện.” Giọng điệu có chút đè nén một lần nữa vang lên.
Tạ Duẫn Ninh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nắm lại đầy mồ hôi, cổ họng lại vô cùng khô, nói không ra lời.
“Tại sao điện thoại lại tắt máy?” Tạ Diệc Đông tiếp tục ép sát tới hỏi hắn, hơi thở không có độ ấm gần như đã đang thở bằng mũi.(Mã mã: Khúc này khó hiểu quạ)
Tạ Duẫn Ninh cảm thấy cổ tay của chính mình bị Tạ Diệc Đông nắm lấy kia cực kỳ đau.
Hắn từ trước đến giờ không nghĩ đến Tạ Diệc Đông vậy mà sẽ có sức lực lớn như vậy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/2102190/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.