“Cậu bị điên sao!” Cánh môi cong cong duyên dáng của Cố Bạch Hằng khép mở, phun ra từ ngữ hoàn toàn ngược lại với bề ngoài tao nhã của cô: “Tạ Diệc Đông là anh trai của cậu! Thật buồn nôn!” Một bên cười lạnh cầm lấy cái ly ở trên bàn, nhìn xuống Tạ Duẫn Ninh, sau đó chậm rãi đổ từ trên đầu của Tạ Duẫn Ninh: “An phận một chút đi. Biến thái! Tạ Diệc Đông là của tôi.” 
Tạ Duẫn Ninh ngồi yên ở vị trí đó, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu, nói với Cố Bạch Hằng: “Cô sẽ không nói ra chứ?” Mặc dù không rõ vì sao Cố Bạch Hằng đột nhiên trở nên kích động như vậy, nhưng mà hắn cần phải xác nhận trước tiên Cố Bạch Hằng sẽ không tuyên truyền ra. 
Cố Bạch Hằng cười lạnh, giơ tay, “Sao, cậu còn sợ mất mặt? Quá khứ dơ dáy hỗn loạn của cậu, cậu thật sự đã quên hết rồi sao? Giả thanh thuần!” 
Tạ Duẫn Ninh thấy tư  thế của cô ấy là dự định cho mình một bạt tai, cũng không có dự định tránh, trong lòng chỉ nghĩ nếu như có thể khiến cho cô ấy nguôi giận, tát vài cái thì cứ tát vài cái, chỉ cần cô ấy không nói ra là được. 
Cửa lại bị người ta đột nhiên từ bên ngoài đạp vào. 
Tạ Duẫn Ninh và Cố Bạch Hằng đều hoảng hốt mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài. 
Chỉ thấy Tạ Diệc Đông đi phía trước, Tạ Thượng ở phía sau liều mạng kéo Tạ Diệc Đông, nhỏ giọng nói gì đó, bị kéo đi về phía trước. 
Tạ Duẫn Ninh ngơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/2102184/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.