Chương trước
Chương sau
Fiez cảm thấy mình đã rất cẩn thận khi đấu với Flavor, hơn nữa cũng đã cố gắng hết sức, nhưng kết quả lại khiến cậu không thể nói gì.

.

Tỉ số 3:2, Fiez bị Flavor đánh bại.

Fiez nhìn Flavor đứng ở đối diện, bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ.

"Tôi nói rồi, anh không thắng được tôi đâu!" Dưới ánh sáng mặt trời nụ cười của Flavor làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, mà Fiez lại có cảm giác như mất hết sức lực, "Dù sao, trên thế giới này xứng làm đối thủ của anh không chỉ có Juliano Lars!"

Nói xong, Flavor từ tốn thu xếp lại vật phẩm của mình, đồng thời Fiez cũng thất bại ngay giải đấu đầu tiên sau giải ở Australian.

Flavor trên sân đấu, giống như đã đoán được hết các đường đi nước bước của cậu, lúc cậu đập bóng lại cậu ta đều phán đoán được hết, Flavor còn tìm cơ hội trong lúc giằng co, thiết kế bẩy rập giống như Toby, làm cho người ta không khỏi bất ngờ. Fiez trở về khách sạn, ngồi yên trên giường, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh thi đấu khi nãy.

Nhưng ngay sau đó, Fiez đã cảm nhận được cái gì gọi là "họa vô đơn chí", bởi vì con gái của lão Kez đã gọi điện cho cậu.

"...Xin lỗi, cha tôi đột ngột bị nghẽn dây thần kinh não, sáng hôm nay vừa nhập viện, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh..."

"Cái gì? Sao tự dưng lại như vậy?" Fiez cảm thấy choáng váng, "Mọi người đang ở bệnh viện nào? Tôi sẽ lập tức mua vé máy bay trở về!"

"Cái này sao được, không phải cậu còn phải thi đấu sao?"

"..." Fiez thở dài một hơi, "Trận đấu của tôi...đã xong rồi..." Nghĩ đến mình thua Flavor, bỗng nhiên Fiez cảm thấy không biết nên đối diện thế nào với lão Kez đang nằm trên giường bệnh.

Đến khi Fiez chạy tới bệnh viện, thấy lão Kez vẫn còn hôn mê bất tỉnh như trước, bất ngờ là khoảng nửa tiếng sau Mochein vốn luôn theo sát khi Juliano thi đấu cũng có mặt ở bệnh viện, thấy lão Kez phải thở bằng dụng cụ oxi, bên cạnh là tiếng vang tích tắc của máy đo nhịp tim, sắc mặc Mochein không khỏi ảm đạm.

"...Sao có thể như vậy...Có phải vì vài ngày trước tôi và ông ta cãi nhau...giận..." Nhìn thấy bộ dáng tự thì thào của Mochein, mọi người cũng không biết nên an ủi thế nào.

Tối hôm đó, lão Kez đã vượt qua thời kì nguy hiểm, Fiez ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, đêm cũng đã khuya, Fiez đưa Mochein đang suy sụp trở về nhà của mình. Nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, không hiểu sao cậu lại cảm thấy tim mình như nhói lên.

Cậu bị Flavor đánh bại, huấn luyện viên lại đang nằm trên giường bệnh...Từ khi bắt đầu bước vào con đường tennis đến giờ, hôm nay là ngày cậu thấy mệt mỏi nhất.

Một lát sau, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Fiez không hề suy nghĩ gì mà chạy nhanh ra mở cửa.

"Juliano..." Fiez còn chưa kịp nói hết đã bị người nọ ôm gọn vào lòng.

Trong màn đêm mênh mông, bên ngoài cửa kính là phố xá đầy màu sắc của New York, nhưng lúc này trong lòng Fiez những tiếng ồn ào đó như đã lắng đọng xuống.

Juliano nằm bên cạnh cậu, khuôn mặt tinh tế của anh nhẹ nhàng đặt trên cổ cậu.

"Sao anh lại tới đây...Không phải còn chưa đấu xong sao..." Nghĩ tới khi nãy mình vừa nhớ đến Juliano, trong lòng đột nhiên cảm thấy thẹn thùng.

"Tôi nói rồi, tôi nhớ cậu!"

Sau một hồi trầm mặc, Fiez hé miệng nói, "Tôi đã thua...Flavor..."

"Uhm!" Juliano trả lời rất bình tĩnh, trong phòng lại không mở đèn, Fiez chỉ có thể nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào cảm nhận biểu tình của Juliano.

"Cậu ta rất lợi hại...Đường bóng của cậu ta giống như khắc tinh của tôi...tôi...tôi..." Fiez thở dài một hơi.

Juliano ngồi dậy, khẽ hôn lên mi Fiez, chậm rãi nói: "Cậu ta đã tìm hiểu rất kĩ về đối thủ của mình, nếu cậu ta thắng cậu thì chỉ có thể nói là do cậu ta đã tìm hiểu rất rõ về cậu. Vì tôi biết cậu ta rất để ý cậu, cho nên cậu ta đã dùng rất nhiều thời gian và tinh lực để đối phó với cậu!"

Fiez nhíu mày, cười khổ, "Tìm hiểu về tôi...Anh thật biết nói giỡn, tôi cũng không phải Toby hay Claude..."

"Tin tưởng tôi, cậu rất đáng giá! Từ lúc tôi biết cậu tới giờ, tôi đã nghiên cứu kĩ thuật của cậu, đường bóng của cậu, cách cậu chơi bóng...Sau đó tôi mới có thể thắng được cậu, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng được dễ dàng, cũng không thể khẳng định sau này...còn có thể thắng được cậu hay không!"

Tim Fiez như run lên, có đôi lúc cậu không hiểu, trong ngữ điệu lạnh như băng của Juliano, tại sao lại mang theo nhiều chua xót như thế?

"Cậu thua Flavor là bởi vì cậu ta đã phân tích rất kĩ về cậu, cậu lại không bỏ ra nhiều thời gian như thế để quan sát cậu ta. Chẳng hạn như, cậu ta khống chế và làm suy yếu khả năng gọt bóng cùng tạt bóng của cậu!"

"Sao anh lại biết?" Fiez ngồi dậy.

"Còn giống như, cậu ta luôn điều động góc di chuyển của cậu, làm cậu tiêu hao thể lực, bởi vì so về khả năng di chuyển trước sau, trái phải, rất ít ai có thể là đối thủ của Fiez Khidr!"

Fiez không khỏi tìm kiếm đôi mắt của Juliano trong bóng đêm.

"Cậu ta sẽ bật cao lên đập bóng của cậu trở về hậu trường, lúc cậu đập trở lại cũng là lúc cậu ta nhẹ nhàng bỏ bóng ở đường biên trên, nhưng với năng lực của Fiez Khidr thì bóng này nhất định có thể đập trở về, hơn nữa điểm rơi bóng cũng sẽ không tệ lắm, chẳng qua là phản ứng lúc đó của cậu hơi chậm, khiến cậu ta có thời gian tính toán cho lượt bóng kế tiếp!"

"Juliano...Anh đã xem đoạn thu hình trận đấu sao?"

"Đương nhiên là không! Trong đầu tôi không ngừng lập đi lập lại trận đấu với cậu, những hình ảnh như vậy thường xuyên xuất hiện. Fiez, cậu rất mạnh, Flavor không dễ dàng thắng được cậu đâu, cậu ta chỉ là quen thuộc cậu thôi. Nhưng cậu tiến bộ rất nhanh, tiếp theo, bất kể là cậu ta có nghiên cứu về cậu như thế nào, cậu ta cũng không thể thắng được cậu nữa!"

"Juliano..." Sự tự tin của người trước mặt làm Fiez cảm thấy yên tâm, đồng thời cũng thấy cảm kích.

Juliano xê dịch người một chút, ấn Fiez trở về giường, đặt tay lên eo cậu, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi!"

Fiez gật gật đầu, bên tai là tiếng hô hấp vững vàng của Juliano, cũng nhờ vậy mà cậu có thể chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Fiez bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình thức dậy, Juliano ở bên cạnh cũng đã không thấy, trên bàn chỉ để lại tờ giấy: Tôi trở về thi đấu.

Fiez cười cười, người này rõ ràng hôm nay phải thi đấu, vậy mà còn chạy trở về an ủi mình.

"Alo, tôi là Fiez, xin hỏi cô là ai?"

"Tôi là Petty, con gái của lão Kez, cha tôi đã tỉnh lại!"

"Thật à? Tôi sẽ tới ngay!"

Lúc vào bệnh viện, lão Kez đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng thường. Ông tựa vào giường, nhìn thấy Fiez bước vào, khuôn mặt vốn ảm đạm giờ như có tinh thần hẳn lên.

Fiez ngồi xuống bên người lão Kez, ông nắm lấy tay cậu áy náy, "Fiez à, sức...sức khỏe của tôi..."

"Tôi hiểu!" Fiez vỗ vỗ lên bàn tay lão Kez.

"Petty đã sắp xếp cho tôi đến Anh quốc an dưỡng, cho nên sau này...tôi không thể tiếp tục huấn luyện cho cậu nữa..."

Người Fiez như run lên, trong lòng chua xót, "Tôi biết..." Nhưng ông chính là người đã dạy dỗ, nhìn thấy tôi trưởng thành, tôi...tôi...tôi không biết mình còn có thể tìm được huấn luyện viên tốt như ông hay không.

"Cậu là tâm huyết...cả đời của tôi...ở trên người cậu tôi có thể nhìn thấy được...mình vẫn còn có thể đuổi theo vòng xoay của giới tennis..." Trong lời nói của lão Kez có vài phần kiêu ngạo, cũng có vài phần không đành lòng, "Cho nên tôi đã tìm một người khác tốt hơn để thay thế vị trí của tôi!"

"Là ai?" Fiez ngẩn người, không phải là Mochein chứ, không thể nào, ông ấy đã là huấn luyện viên của Juliano rồi nha.

"Giờ cậu đến sân huấn luyện ở câu lạc bộ đi, người đó hẳn là đang đợi cậu!"

Fiez nhìn thấy ẩn trong nụ cười của lão Kez chứa sự an tâm cùng chúc phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.