Rồi cũng đến lúc Trốc Đầu Ưng hoàn toàn hồi phục.
Đương nhiên Tiểu Hồng thừa rõ nhất định sẽ có lúc như vậy qua thể trạng mỗilúc mỗi khá hơn của Trốc Đầu Ưng. Nhưng để quả quyết đó sẽ là lúc nàothì Tiểu Hồng không thể biết.
Thế nên, đến ngày nọ, cho dù TiểuHồng nhìn từ trên xuống hay đích thân tìm khắp đáy vực cùng chẳng thấynó đâu, thì đấy mới thật sự là lúc Tiểu Hồng hiểu rõ, Trốc Đầu Ưng không chỉ đã khôi phục mà còn thêm lẳng lặng bỏ đi, chẳng lời nào từ biệt.
Hôm đó, Tiểu Hồng thật là buồn, cơ hồ chẳng thiết gì luyện công nữa.
Cũng nhờ thế, Tiểu Hồng tự nhẩm lại thời gian đã trôi qua và giật mình khibiết rằng bản thân tuy vậy vẫn có thể một mình nán ở đây lâu đến thế,cũng đã xấp xỉ cả trăm ngày rồi còn gì.
Dù vậy, lúc ngẫm lại bảnthân, thấy rằng dù đã luyện công cả trăm ngày nhưng so ra bản lĩnh vẫnchẳng đạt là bao, một dấu hiệu nhỏ cho thấy đã đủ sức tự bảo vệ bản thân cũng không thấy, điều này khiển Tiểu Hồng đã buồn vì sự biệt dạng củaTrốc Đầu Ưng thì càng thêm phần thất vọng hơn.
Với tâm trạng đó,Tiểu Hồng mới thật sự chẳng thiết gì đến việc luyện công. Tiểu Hồng leotrở lên thạch động, chán nản nắm ườn ra, bắt đầu nghĩ mãi về phương cách thà sớm thoát khỏi chỗ này hơn là dù cố luyện công vẫn phải chịu cảnhcách biệt nhân thế, một cuộc sống nhất định chẳng có sinh thú.
Tiểu Hồng vẫn nằm ườn ra dù biết rằng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuyet-bo/2077625/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.