Tộc nhân tràn đầy lo lắng nhìn chăm chú hai người một trước một sau đi về hướng phòng ngủ. Trong phòng thật yên tĩnh, cũng giống như vừa rồi ở đại điện của Viêm Lạc cung, nặng nề tĩnh mịch mà lại áp lực ngột ngạt.
Thân ảnh hồng sam ngay trước mặt Long Phạm, đứng bên cạnh chiếc bàn trong thư phòng, lặng yên bất động, việc này đối với tông chủ của hắn mà nói cũng không bình thường. Người khiến hắn động tâm giống như một ngọn lửa nóng rực, một khi trong lòng bất mãn sẽ bùng nổ vô cùng kịch liệt, khiến hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận cơn thịnh nộ của người nọ, bị mị sắc như liệt hỏa làm si mê chấn động cả tinh thần.
Mà cơn thịnh nộ lúc này rõ ràng bất đồng so với dĩ vãng, trên thực tế, chuyện lần này không phải dễ dàng nói dăm ba câu mà có thể minh bạch. Nhớ tới lần đầu tiên lừa gạt cùng giấu diếm, Long Phạm còn nhớ rõ lúc ấy Lăng Lạc Viêm đã ở trước mặt mọi người mà chỉ trích hắn như thế nào, lần trách mắng đó cho dù đến ngày hôm nay hắn vẫn không thể nào quên.
Lạc Viêm từ trước đến nay chưa bao giờ nói sai.
“Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào….Ta là người, không phải là thần.” Rũ mắt xuống, Long Phạm đứng thẳng, hắn không bước lên, hàng lông mày cau lại dường như đang nhớ đến chuyện dĩ vãng, ngữ thanh giải thích mang theo tiếng thở dài, nhưng những lời này của hắn lại giống như một tảng đá thật nặng rơi xuống làm kích động cơn sóng cuồn cuộn mà Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521196/quyen-4-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.