Người của Xích Diêm tộc không thể nói rõ cảm giác dưới đáy lòng, vừa được cứu vớt từ địa ngục thì trong nháy mắt lại có cảm giác như được thăng tiên. Ngân Diệu tộc quỳ trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, bọn hắn quả thực không dám tin những gì mà mình vừa nghe thấy. “Tông chủ!” biểu tình của Lam Đằng tựa như người bị đâm một nhát đao, giống như viêm hỏa lúc trước đang thiêu sống hắn, sắc mặt trắng bệch, ngữ thanh run rẩy, “Tông chủ chẳng lẽ đã quên, lúc trước từng nói….” Phải có được Xích Diêm…. Một vầng sáng màu thanh lam sắc bén như lưỡi kiếm đột nhiên xuyên qua trước ngực Lam Đằng, lần này không phải viêm hỏa mà là sóc thủy từ trong tay của Long Phạm, “Ta chưa từng quên, ta còn nhớ rõ ta vẫn chưa cho phép ngươi tự tiện làm việc, hồi sinh Thạch Lưu, bí mật cài người vào Xích Diêm tộc, những điều này không phải ý tứ của ta, Lam Đằng, vì sao ngươi phải khiến ta thất vọng?” Nhìn chăm chú người đã từng là thuộc hạ đắc lực nhất của mình, ánh mắt trắc ẩn nhìn Lam Đằng ngã xuống. Lam Đằng giãy dụa mở miệng, “Thạch Lưu…..là sau khi tông chủ tự thân phong ấn…..thích nhất…..ta tưởng rằng….” Hắn tưởng rằng lúc trước tông chủ giết Thạch Lưu là vì bất đắc dĩ, hắn muốn tông chủ sớm ngày quay về, cởi bỏ phong ấn, vì thế hắn một lần nữa đã đưa đến nữ tử mà tông chủ thích nhất. “Ngươi tưởng rằng….” Long Phạm lắc đầu, vẫn nắm chặt tay của Lăng Lạc Viêm, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt rực lửa mị hoặc lòng người đang dùng một loại vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, Long Phạm cũng nhìn sâu vào mắt của Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh chậm rãi trịnh trọng mở miệng, “Bất luận người nào dám khinh thường chủ của ta, mưu đồ bất lợi đối với chủ của ta, Long Phạm sẽ làm cho hắn biết chính mình đã phạm bao nhiêu sai lầm.” Những lời này là lấy tư cách tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc mà không phải tông chủ Ngân Diệu tộc, là hắn nói với Lam Đằng cũng là cảnh cáo với tất cả tộc nhân của Ngân Diệu tộc. Ngân Diệu tộc đang quỳ ở phía sau Lam Đằng nhất thời sợ hãi, cho dù đã qua mấy trăm năm nhưng bọn hắn sẽ không bao giờ dám quên uy nghi của tông chủ. Cái chết của Lam Đằng ở trước mặt là cảnh cáo cho bọn hắn, bất luận quá khứ như thế nào thì hiện giờ Xích Diêm tộc tuyệt đối không phải bọn hắn có thể khinh thường, có thể thất lễ. Bằng không kết cục sẽ giống như Lam Đằng, ngay cả là tâm phúc đắc lực nhất của tông chủ cũng sẽ không được nửa điểm khoan hồng. Lam Đằng có ý đồ nói ra chuyện trước kia, lại bất kính với Viêm chủ, thì tông chủ liền lấy mạng của hắn. Mấy trăm năm qua, cảnh còn người mất, chẳng lẽ tông chủ của bọn hắn thật sự không muốn chiếu theo kế hoạch năm xưa, cho đến bây giờ Ngân Diệu vương vẫn luôn xem nhẹ tình ái hồng trần lại khuynh tâm chỉ vì một người? Mấy trăm năm chờ đợi để đổi lấy một hồi vui mừng, một hồi quỷ dị, giải khóa linh ấn, Ngân Diệu vương quay về, nhưng rốt cục bọn hắn không thể chờ được hiệu lệnh của tông chủ. Quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, người nam nhân nắm giữ lực lượng không ai có thể chống lại, lạnh nhạt thoát tục, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, đang xoay người lại, không hề liếc mắt nhìn bọn hắn mà chỉ chăm chú nhìn bóng dáng đỏ rực ở trước mặt. “Lạc Viêm, tin ta.” Đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm, người nam nhân nói câu này đang nâng mặt hắn lên, thật sâu nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, màu thanh lam nhợt nhạt quen thuộc mang theo sự bất đắc dĩ, ánh mắt ôn nhu, hương sen thanh đạm tràn ngập trong hô hấp của hai người, gợi lên vô số ký ức xưa kia. Nếu là vì ngươi, cho dù hao hết tất cả cũng không đáng tiếc….tất nhiên sẽ không lưu ngươi lại một mình, như vậy ta làm sao có thể yên tâm….ta sẽ ở trong tầm mắt của Lạc Viêm. Long Phạm đã từng nói những lời đó, hắn vẫn còn rõ ràng ở bên tai. Đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn xem ra vẫn không hề thay đổi, cũng biết hết thảy là vì hắn nhưng làm sao có thể xem như chưa từng phát sinh chuyện gì? Lời thề ngày xưa Long Phạm vẫn chưa quên, nhưng hiện giờ đứng trước mặt hắn không còn là Long Phạm trước kia mà là tông chủ của Ngân Diệu tộc. Long Phạm thật sự muốn vứt bỏ tộc nhân của mình, ở trong Xích Diêm tộc nghe lệnh của hắn? Thân là tông chủ Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực, Long Phạm thật sự cam tâm như thế? “Nói cho ta biết đáp án của ngươi.” Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Long Phạm, rút ra bàn tay đang bị giữ chặt, động tác của Lăng Lạc Viêm dứt khoát không hề do dự, ánh mắt mị hoặc tà khí, viêm hỏa vẫn chưa lui ra, vẫn sắc bén ác liệt không một chút lưu tình. Đối với vật hắn thật sự muốn, hắn không cho phép có bất kỳ một tỳ vết. Hắn chính là người như vậy, quyết liệt dứt khoát đến mức tàn nhẫn đối với chính mình. Hắn muốn người nam nhân này chính miệng nói ra những lời đó, lúc này nếu Long Phạm không thể hoàn toàn khuynh tẫn tất cả để yêu hắn, thì hắn có thể buông tay, thà rằng làm địch. Trả lời hắn chính là một nụ cười thản nhiên lạnh nhạt, linh quang màu thanh lam hội tụ trong bàn tay thon dài ổn định, đồng thời một ngọn viêm hỏa do hắn điều khiển ở giữa không trung cũng bị chiếm lấy, được sóc thủy cuồn cuộn vây quanh, ngọn lửa đỏ rực dần dần ngưng tụ, Trạc Hồn châu bay vào trong đó, trong tiếng kinh hô đau lòng của mọi người, một mảnh thủy tinh trong suốt lấp lánh hiện lên mang theo hào quang màu xanh đen lúc ẩn lúc hiện. Long Phạm bước đến gần hắn, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc xõa dài trên thân hồng sam. Đôi tay kia vẫn như hằng ngày, đầu ngón tay lướt qua làn tóc mượt mà như tơ, khẽ vuốt cho ngay ngắn, từng sợi tóc bạch kim trở nên suông thẳng. Hơi thở nóng ấm phả vào sau gáy của Lăng Lạc Viêm, hồng quang của viêm hỏa dần dần lắng dịu, mái tóc bạch kim óng ánh rực rỡ được cột cao, quấn quanh không phải là sợi dây đã bị tiêu hủy mà là mảnh thủy tinh đỏ rực lấp lánh linh quang. Nhìn thấy nam nhân tựa như thiên thần tự mình thay Viêm chủ cột tóc, lúc này tất cả mọi người đều biết, bọn hắn nhìn thấy không phải là Ngân Diệu vương Long Phạm mà là tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc. Đến khi món trang sức màu đỏ thẫm được cố định trên mái tóc bạch kim, Ngân Diệu tộc đều hiểu rõ mấy trăm năm chờ đợi để đến đây nghênh đón tông chủ của bọn hắn, nhưng rốt cục không đợi được hiệu lệnh thiên hạ như lời nói năm xưa. Đáp án là gì đã hiện lên trước mặt tất cả mọi người, đây là sự lựa chọn của Long Phạm. Hắn lựa chọn phản bội tộc nhân của mình. Lăng Lạc Viêm cảm thấy lồng ngực cứng lại, đôi mắt màu thanh lam nhợt nhạt chăm chú nhìn hắn thật sâu, ôn nhu như mặt nước hồ khiến hắn cơ hồ không thể hô hấp, dường như vỗ về an ủi hết thảy nghi vấn, phẫn nộ, đau xót dưới đáy lòng của hắn. Đôi tay kia đã từng chạm vào mỗi một chỗ trên người của hắn cực kỳ chậm rãi nâng lên, tựa hồ đang thăm dò, nhẹ nhàng vờn quanh đưa hắn ôm vào trong lòng, rồi lại không cho hắn có một chút kháng cự, gắt gao ôm chặt lấy hắn. Ban đầu dừng trên môi là nụ hôn ôn nhu dịu dàng, đến khi hắn bắt đầu có nhận thức, người nam nhân trước mặt kiên nhẫn đợi hắn thoáng đáp lại liền dây dưa bá đạo chiếm đoạt hết thảy phản ứng trong miệng của hắn. Cũng giống như dáng vẻ của người nam nhân này, tao nhã mà khoan thai, bề ngoài đoạn tuyệt thất tình lục dục, nhưng bên trong tất cả đều là mưu đồ cùng bá đạo, một khi đã xác định thì sẽ khuynh tẫn hết thảy chỉ vì tình ái, tựa hồ muốn đem hắn ăn mòn, muốn sở hữu chiếm đoạt tất cả. Từ bên trong ra đến bên ngoài Viêm Lạc cung, Xích Diêm tộc, Ngân Diệu tộc cùng tất cả các tông tộc khác, mỗi một người đều nín thở nhìn hai người trước mặt. Cho dù sự thật đang diễn ra trước mắt nhưng đến giờ khắc này bọn hắn vẫn không dám tin tưởng, vốn là tế ti của Xích Diêm tộc, từng là tông chủ của Ngân Diệu tộc, Long Phạm lại bỏ qua thân phận Ngân Diệu vương của chính mình, cam nguyện ở lại Xích Diêm tộc để trở thành tế ti? Mặc dù thân phận là tế ti cũng đủ khiến người trong thiên hạ kính sợ, làm cho tộc nhân thần phục, nhưng dù sao vẫn là trên vạn người dưới một người, làm sao có thể so sánh cùng thân phận tông chủ của Ngân Diệu tộc? Ngân Diệu tộc biến mất khỏi thế gian đã mấy trăm năm, đủ loại truyền thuyết thần bí, tuyệt đối không hề mất đi cường đại, kế thừa Đồ Lân lực, khi linh lực của các tộc khác lần lượt suy yếu chỉ có duy nhất Ngân Diệu tộc vẫn như trước chưa hề thấy suy tàn. Trong truyền thuyết, Ngân Diệu tộc đang ở giai đoạn cường thịnh nhất thì trong khoảnh khắc liền mất tích. Tất cả tộc nhân, toàn bộ cung điện đều biến mất bí ẩn trong tầm mắt của thế nhân, không thể tìm ra tung tích. Lúc này Ngân Diệu tộc trở về, lực lượng mà bọn hắn chứng kiến quả nhiên là cực mạnh khiến tất cả mọi người đều sợ hãi. Tất cả tộc nhân hoặc nhiều hoặc ít đều có linh lực mấy trăm năm, nếu hiệu lệnh của Ngân Diệu tộc là mưu đồ thống trị thiên hạ thì bọn hắn căn bản không cần ra tay, hiện giờ trên đời ngoại trừ Xích Diêm tộc, và Kiền Kì tộc có lẽ vẫn còn lực để liều mạng, các tông tộc khác chỉ có thể trói tay thúc thủ nghe lệnh. Nếu không có Viêm chủ, nếu không phải là hắn thì kết cục ngày hôm nay như thế nào, quả thật khó có thể xác định. Theo như lời của câu ca dao, Viêm chủ là đấng cứu thế, không biết Hách Vũ truyền lại câu ca dao này có đem những chuyện vừa xảy ra cũng tính vào trong đó hay không? Tâm tư phập phồng, mọi người khó có thể bình tĩnh, toàn thể Ngân Diệu tộc cũng không biết phải làm sao, bị tông chủ vứt bỏ, bọn hắn phải làm thế nào? Mấy trăm năm chờ đợi, chẳng lẽ đây chính là kết quả? Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, người đang gắt gao ôm Viêm chủ Xích Diêm tộc thật sự là tông chủ của bọn hắn. Ngân Diệu vương dường như không muốn buông tay, ôm chặt bóng dáng hồng sam, nụ hôn sâu sắc đầy tình ý, vẻ mặt xót xa ân hận, từ trước cho đến nay chưa bao giờ xuất hiện trên thần sắc lạnh nhạt lạnh lùng của tông chủ. Tông chủ của bọn hắn trước sau như một chỉ có lạnh nhạt và bình thản, hoàn toàn khác biệt so với thủ đoạn huyết sát. Ôn nhu là sát ý, cười nói là nguy hiểm, ung dung tao nhã nhìn xuống chúng sinh là mưu đồ tính toán. Vẻ mặt lúc này, bọn hắn chưa bao giờ gặp qua. Cả Viêm Lạc cung trở nên yên lặng, bị đủ loại ánh mắt mang theo tâm tư phức tạp đang chăm chú vờn quanh, Lăng Lạc Viêm dời môi, cũng đẩy người nam nhân trước mặt ra, che giấu nỗi lòng rối loạn trong đôi mắt đang khép lại. Viêm hỏa sớm bị thu hồi, sóc thủy cũng không còn uy hiếp, Viêm Lạc cung yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ma sát của y phục, hồng sam cùng bạch y đan xen vào nhau, trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Viêm chủ xoay lưng lại, ngữ thanh trầm tĩnh cất lên, “Lệnh người của ngươi lui ra.” Ý tứ của hắn ám chỉ người nào thì không cần nói rõ cũng biết, Ngân Diệu tộc nhao nhao đứng dậy, theo lệnh của Long Phạm mà rời khỏi cung. Người của Ngân Diệu tộc ở ngoài cửa cũng bắt đầu thối lui, trong Lôi Lạc thành trống trãi, ngoại trừ Viêm Lạc cung vẫn còn rất nhiều đất trống, khắp nơi đều có thể dung thân, chẳng qua bất luận chỗ nào cũng không có tông chủ mà bọn hắn chờ đợi đã lâu, nam nhân vứt bỏ tộc nhân vẫn đứng trong Viêm Lạc cung, nhìn chăm chú bóng dáng đỏ rực không chịu đối mặt với hắn. (khổ, bị vợ giận rồi rồng ơi là rồng) “Hôm nay như vậy thôi, ngày mai sẽ mở tiệc chiêu đãi các vị, mời mọi người lui về.” Dường như tất cả mọi việc mới vừa rồi vẫn chưa hề phát sinh, điềm nhiên hướng đến mọi người liếc mắt một cái, vẫn là ánh mắt thâm tình mà lại lạnh nhạt, xoay người bước đi, thuận miệng phân phó, “Lâm trưởng lão thay ta tiếp đón mọi người.” Cho dù cố che giấu nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra dưới sự bình yên trầm tĩnh là một trận sóng to gió lớn. Long Phạm không nói một câu, cũng không cần người trước mặt nói thêm điều gì nữa, bám sát theo sau Lăng Lạc Viêm hướng về phía hành lang. Chuyện này nên nói thế nào mới có thể bình ổn cơn thịnh nộ của Lạc Viêm…. Hắn vẫn chưa quên cách đây không lâu tông chủ của hắn đã từng nói với hắn—- Nếu ở trong lòng ngươi, ta không phải là người quan trọng nhất, hoặc là ngươi lừa gạt giấu diếm ta, tình cảm này ta có thể vứt bỏ. Lăng Lạc Viêm bước nhanh mà đi, nhìn bóng dáng cương trực trước mặt, Long Phạm bất giác thở dài. Từ đầu đến cuối, trong lòng của hắn chỉ có Lạc Viêm là người quan trọng nhất, thế nhưng hắn đã lừa dối quá nhiều. _________________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]