Người của Xích Diêm tộc không thể nói rõ cảm giác dưới đáy lòng, vừa được cứu vớt từ địa ngục thì trong nháy mắt lại có cảm giác như được thăng tiên. Ngân Diệu tộc quỳ trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, bọn hắn quả thực không dám tin những gì mà mình vừa nghe thấy.
“Tông chủ!” biểu tình của Lam Đằng tựa như người bị đâm một nhát đao, giống như viêm hỏa lúc trước đang thiêu sống hắn, sắc mặt trắng bệch, ngữ thanh run rẩy, “Tông chủ chẳng lẽ đã quên, lúc trước từng nói….” Phải có được Xích Diêm….
Một vầng sáng màu thanh lam sắc bén như lưỡi kiếm đột nhiên xuyên qua trước ngực Lam Đằng, lần này không phải viêm hỏa mà là sóc thủy từ trong tay của Long Phạm, “Ta chưa từng quên, ta còn nhớ rõ ta vẫn chưa cho phép ngươi tự tiện làm việc, hồi sinh Thạch Lưu, bí mật cài người vào Xích Diêm tộc, những điều này không phải ý tứ của ta, Lam Đằng, vì sao ngươi phải khiến ta thất vọng?”
Nhìn chăm chú người đã từng là thuộc hạ đắc lực nhất của mình, ánh mắt trắc ẩn nhìn Lam Đằng ngã xuống.
Lam Đằng giãy dụa mở miệng, “Thạch Lưu…..là sau khi tông chủ tự thân phong ấn…..thích nhất…..ta tưởng rằng….” Hắn tưởng rằng lúc trước tông chủ giết Thạch Lưu là vì bất đắc dĩ, hắn muốn tông chủ sớm ngày quay về, cởi bỏ phong ấn, vì thế hắn một lần nữa đã đưa đến nữ tử mà tông chủ thích nhất.
“Ngươi tưởng rằng….” Long Phạm lắc đầu, vẫn nắm chặt tay của Lăng Lạc Viêm, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt rực lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521195/quyen-4-chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.