Các tộc nhất thời cảnh giác, bọn hắn biết rằng đứa bé trước mắt thật sự không phải một tiểu hài nhi tầm thường. Bọn hắn vẫn chưa quên, nó vốn là ma vật, chỉ là không biết con ma vật này sẽ ăn như thế nào. Được Viêm chủ mang theo trên người thì chắc chắn không phải sủng vật đơn giản như vậy.
Bầu không khí trở nên căng thẳng đầy quỷ bí, chỉ cần chạm vào liền bùng nổ, ngay tại lúc này thì nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, vốn là cười khẽ rồi sau đó thành cười to, bên trong tiếng cười tràn đầy chế nhạo, nhìn về hướng của Xích Diêm tộc thì thấy có một người không nhịn được cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt và thích thú.
“Ta nói vì cái gì mà không chịu hóa thành hình người cho ta xem, nguyên lai là vì như vậy. Dạ Dực, không biết ma vật mấy trăm năm tuổi biến thành tiểu hài nhi thì có cảm giác như thế nào? Hình dáng của Dẫn Hồn tộc các ngươi không phải đều đáng yêu như thế chứ.” Nhấn mạnh hai chữ đáng yêu, Lăng Lạc Viêm lại tiếp tục cười nhạo, Dạ Dực có thể sớm hóa thành hình người nhưng chưa bao giờ hiển lộ cho hắn xem, hôm nay mới hiểu được vì sao mỗi khi nhắc đến hình người thì Dạ Dực đều không nói một câu liền biến mất dạng. (dám cười tiểu Dực của ta =.=)
Đứa bé nhíu mi, ánh mắt lạnh như băng không nhìn Lăng Lạc Viêm mà chuyển hướng sang các tộc, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn căn bản không tính toán hóa thành hình người. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521181/quyen-3-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.