Dạ Dực không trả lời chỉ nhìn xung quanh cao đài, đám người xúm lại càng lúc càng nhiều, bóng dáng thiếu niên ở trong đám người mơ hồ cũng không thấy rõ, không biết tình hình như thế nào.
Lăng Lạc Viêm thấy nó không nói, hắn nhàn nhã dựa vào người Long Phạm, giống như đang thưởng thức một vở kịch hay, trong mắt tràn đầy hứng thú, ngữ điệu ung dung hỏi, “Ngươi xem hắn có thể duy trì được bao lâu? Một khi rơi vào tay bọn người đó thì không biết sẽ như thế nào. Với bộ dáng cùng đặc tính của hắn thì chỉ sợ sẽ không bao giờ có được tự do.”
“Muốn sống trong thời buổi loạn lạc thì cần phải có lực tự bảo vệ, đáng tiếc bán yêu trên đời này thật hiếm có.” Ánh mắt Long Phạm thản nhiên, ngữ thanh nhu hòa bình ổn lộ ra vẻ thương xót, trong mắt lạnh lùng hờ hững không một tia gợn sóng.
Dạ Dực đứng giữa không trung chần chừ một lúc lâu, đang định tính toán mở miệng thì trên cao đài lại phát sinh biến hóa.
Thiếu niên bị đặt trên cao đài bỗng nhiên ngừng giãy dụa. Nhìn thấy hắn tựa hồ đang dự định thuần phục, một người đứng gần hắn nhất thoát hạ ngoại sam, tỏ rõ quyền sở hữu muốn ôm lấy hắn, ngay tại lúc này thiếu niên dường như phát hiện điều gì đó, lao thẳng vào một người trong đám đông.
Người nọ chính là nam nhân nói năng lỗ mãng từng bị linh lực áp chế siết chặt cổ họng, thấy thiếu niên lao đến, hắn vẫn chưa kịp vui mừng, chỉ trong nháy mắt liền đột nhiên ngã xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521180/quyen-3-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.