Khi Chung Tình tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, cách song cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống tấm rèm màu xanh lam bên cạnh giường, lộ ra ánh sáng màu lam nhợt nhạt, thật giống như nhan sắc dưới đáy mắt của người nọ, lộ ra lạnh nhạt lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp.
Bên cạnh hắn không một bóng người, chỉ có một mình hắn ở trong phòng, nhìn kim đồng hồ treo trên tường, cư nhiên đã gần nửa đêm, hắn tưởng rằng chỉ mới vài giờ, không nghĩ tới lại có thể ngủ lâu như vậy.
Hơi thở của Long Phạm vây quanh bên người đã tản đi, chỉ còn ánh trăng xuyên qua màn đêm, y phục trên người vẫn chưa mặc vào, bên giường vẫn còn chiếc khăn tay hắn đã vứt xuống, tất cả đều là chứng cứ Long Phạm đã đến đây, cho dù không phải là thật thể nhưng cũng đủ làm cho tâm tình chờ đợi của hắn càng thêm cấp bách.
Long Phạm đến rồi đi, người ta nói mộng xuân vô ngân, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được vết tích Long Phạm đã lưu lại trong lòng của hắn. Bảo vệ hắn, làm cho hắn an tâm. Từ khi trở lại thế giới này, sau đó bắt đầu những ngày chờ đợi, hắn hiện tại rốt cục có thể xác định hắn sắp cùng Long Phạm đoàn tụ. (mộng xuân vô ngân = giấc mộng xuân mất đi không để lại dấu vết)
Theo như lời của Long Phạm, nhất định sẽ làm được.
Đứng dậy nhìn thấy thân thể một thân đầy mồ hôi, hắn đi vào phòng tắm, đến khi hắn quấn khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521150/quyen-3-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.