“Lạc Viêm”
Giọng nói nhẹ nhàng tựa hồ ngay tại bên tai, một tiếng lại một tiếng, hơi thoáng vọng lên giữa không gian vắng lặng. Trong phòng nhìn không thấy có bất kỳ ai, nhưng giọng nói bên tai lại từ nơi nào truyền đến, chẳng lẽ hắn thật sự nhớ Long Phạm đến mức xuất hiện ảo giác?
Chung Tình tiếp tục khép mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập, bên trong một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng tim đập càng lúc càng mãnh liệt thì không còn bất luận điều gì khác. Buổi chiều ở nơi đây thật tĩnh lặng nhưng không có người hắn muốn gặp.
Thật sự là ảo giác sao? Môi hơi thoáng nhếch lên, hắn nhắm mắt tĩnh tâm, nhẹ nhàng mở miệng, “Long Phạm….” Nếu là Long Phạm, hắn không hề nghi ngờ vị tế ti của mình có năng lực đi vào thế giới này.
Gọi lên hai tiếng phiêu tán trong không khí, dường như thở dài nhưng lại tựa hồ đang kêu to, lúc này hắn mới giật mình trong đó có bao nhiêu mong đợi. Tính ra hai người xa nhau cũng không lâu nhưng hắn cảm giác như thể đã cách biệt mấy thế kỷ. Bàn tay đặt trước ngực có thể cảm nhận được chấn động trong lòng. Đang chờ đợi, hắn rốt cục nghe được giọng nói quen thuộc tiếp tục vang lên.
“Lạc Viêm chờ có lâu không? Có nhớ ta không?” Dường như ngay tại bên tai, người nói chuyện như đang nằm bên cạnh hắn, Chung Tình cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm lướt qua bên tai, chóp mũi có thể ngửi được cổ hương sen nhàn nhạt, bị hơi thở lạnh lùng vây quanh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521149/quyen-3-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.