“Lạc Viêm cho rằng ta sẽ để ý đến những chuyện này?” Long Phạm đứng một bên, nhìn người đang nằm trên nhuyễn tháp, không tiến đến gần, ngữ thanh mang theo một chút nguy hiểm cùng ôn nhu nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vài tia ưu tư.
Hắn không quan tâm tộc nhân nhìn hắn như thế nào, không ai so với hắn rõ ràng những điều ám chỉ trong câu ca dao kia có bao nhiêu nguy hiểm. Thiên kiếp đủ loại, cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe đến.
Cảm thụ cơn gió nhè nhẹ ngoài cửa sổ thổi vào, Lăng Lạc Viêm một tay cởi bỏ phục sức trên tóc, nhặt lấy cánh hoa trên nhuyễn tháp bắt đầu đùa nghịch, ánh mắt hướng nam nhân bên người nhìn lại, “Ta tưởng rằng tế ti đại nhân ở trước mặt tộc nhân sẽ không hiển lộ chân ý trong lòng, không nghĩ đến ngươi lại nói ra những lời đó….Quả thật lo lắng như thế sao?”
Ngữ thanh mang theo ý cười, nhưng hắn không hề xem nhẹ lo âu ẩn sâu dưới đáy mắt Long Phạm. Về câu ca dao kia, Long Phạm nhất định biết rõ, mà những gì Long Phạm nói ra ở buổi nghị sự cũng khiến các trưởng lão bị một phen kinh hãi không nhỏ.
Trong mắt bọn hắn, tế ti tận tâm vì tông tộc, thương xót bách tính thế nhân, thánh thiện như thần nhân lại nói ra một câu muốn đem cả thiên hạ chôn cùng. Những gì nhận thức trước kia hoàn toàn bị đảo nghịch, tế ti Long Phạm như thế làm sao lại không khiến các trưởng lão giật mình.
Nhưng Long Phạm như vậy lại làm cho hắn trong lòng trỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521132/quyen-2-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.