Một người nam nhân trẻ tuổi đẹp trai đứng trong căn phòng trống rỗng. Rõ ràng đã là giữa trưa, mặt trời đã đứng bóng rồi, nhưng trái tim hắn lại lạnh lẽo giống như hàn băng vậy.
Cổ Thần Hi cuối cùng cũng đi rồi. Hắn không thể lưu lại theo lời của Trần Húc Đông. Chỗ này không phải nhà của hắn, Trần Húc Đông cũng không phải là người nào đó của hắn. Hắn có việc hắn cần làm, càng có người và việc hắn phải cố gắng quên.
Không thể phủ nhận, trong nháy mắt Trần Húc Đông có một tia xúc động muốn cưỡng ép lưu Cổ Thần Hi lại. Lúc thủ hạ của hắn mời Cổ Thần Hi xuống lầu, hắn thật sự phải dùng toàn lực để khống chế chính mình mới có thể không làm vậy. Nam nhân có tôn nghiêm của nam nhân. Hắn đã thử một lần mà không thành công, thì không thể lại có lần thứ hai. Sau này hắn có thể lại theo đuổi Thần Hi, nhưng ít ra hôm nay cũng không muốn khiến bản thân khó xử.
Trần Húc Đông nhớ rõ chỉ nói với thuộc hạ đưa Cổ Thần Hi xuống lầu, lại không nhắc đến chuyện phải đưa hắn về nhà. Vì vậy, Cổ Thần Hi hiện tại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Chỗ này là khu dân cư cao cấp của thành phố A. Nhà nào có thể ở đây thì đều có xe riêng. Hơn nữa chỗ này cách khá xa trung tâm thành phố, muốn gọi taxi cũng khó vô cùng. Quan trọng nhất là, hắn hiện tại đã thay sang quần áo của Trần Húc Đông, trong người hiện giờ một xu cũng không có.
“Lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuong-cong-thanh-dau-dau-khoc/1577932/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.