Một người nam nhân trẻ tuổi đẹp trai đứng trong căn phòng trống rỗng. Rõ ràng đã là giữa trưa, mặt trời đã đứng bóng rồi, nhưng trái tim hắn lại lạnh lẽo giống như hàn băng vậy. Cổ Thần Hi cuối cùng cũng đi rồi. Hắn không thể lưu lại theo lời của Trần Húc Đông. Chỗ này không phải nhà của hắn, Trần Húc Đông cũng không phải là người nào đó của hắn. Hắn có việc hắn cần làm, càng có người và việc hắn phải cố gắng quên. Không thể phủ nhận, trong nháy mắt Trần Húc Đông có một tia xúc động muốn cưỡng ép lưu Cổ Thần Hi lại. Lúc thủ hạ của hắn mời Cổ Thần Hi xuống lầu, hắn thật sự phải dùng toàn lực để khống chế chính mình mới có thể không làm vậy. Nam nhân có tôn nghiêm của nam nhân. Hắn đã thử một lần mà không thành công, thì không thể lại có lần thứ hai. Sau này hắn có thể lại theo đuổi Thần Hi, nhưng ít ra hôm nay cũng không muốn khiến bản thân khó xử. Trần Húc Đông nhớ rõ chỉ nói với thuộc hạ đưa Cổ Thần Hi xuống lầu, lại không nhắc đến chuyện phải đưa hắn về nhà. Vì vậy, Cổ Thần Hi hiện tại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Chỗ này là khu dân cư cao cấp của thành phố A. Nhà nào có thể ở đây thì đều có xe riêng. Hơn nữa chỗ này cách khá xa trung tâm thành phố, muốn gọi taxi cũng khó vô cùng. Quan trọng nhất là, hắn hiện tại đã thay sang quần áo của Trần Húc Đông, trong người hiện giờ một xu cũng không có. “Lẽ nào đây chính là thiên ý mà hắn nói sao? Ai” Cổ Thần Hi cười khổ một trận. Lúc trước gia hoả đó có nói bọn hắn gặp nhau hay không còn phải dựa vào thiên ý. Hắn lòng tràn đầy tin tưởng sẽ không gặp lại nữa, nhưng không gặp điện thoại của hắn làm sao giờ?! Ví tiền phải làm sao?! Cổ Thần Hi mặc dù không muốn quay lại, nhưng cũng không còn cách nào, trong người căn bản không có tiền, nếu ngay cả di động cũng không có vậy có thể thật sự là phải chết rồi. Đi đến cửa khu nhà, Cổ Thần Hi nhìn thấy hai người vừa nãy đưa hắn ra ngoài bèn nói với bọn họ hắn muốn gặp Trần Húc Đông. Hai người không nói thêm gì liền gọi điện thoại cho người kia. Lúc Trần Húc Đông nhận điện thoại, “ngốc” một hồi rồi mới bật dậy từ trên giường. Hắn hình như đã nhiều năm rồi không hưng phấn như vậy. Trần Húc Đông vội vã hấp tấp xuống lầu, lúc đến cửa chính thấy Cổ Thần Hi mặc quần áo của mình đang đứng đợi ở đó. Thấy được hắn đang không được tự nhiên mím mím môi. Nghĩ lại là bởi vì nguyên do bản thân từng nói sẽ không muốn gặp lại nhau nữa nhưng lại nhanh như vậy chủ động đi tìm hắn. “Thần Hi, đây gọi là thiên ý.” Trần Húc Đông tay trái kẹp vào nách phải, ngón trỏ tay phải chỉ lên trời vẻ mặt khoái trá nói. “Thiên ý dư thừa!” Cổ Thần Hi nhỏ giọng nói lại. “Nhanh như vậy đã tới tìm ta, nhớ ta rồi sao?” Trần Húc Đông cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không, ngoắc ngoắc tay hỏi. “Ta nhớ di động với ví tiền của ta. Rơi ở chỗ ngươi mà chưa lấy ra.” Cổ Thần Hi bình tĩnh trả lời. “Hả, thấy chưa, đây chính là thiên ý thiên ý. Đi, lên lấy cùng ta.” Trần Húc Đông rất tự nhiên mà khoác vai Cổ Thần Hi kéo hắn vào trong. Cổ Thần Hi vốn muốn cự tuyệt, để Trần Húc Đông tự mang xuống cho hắn. Bởi vì hắn thật sự không muốn đi nhiều thêm một bước nào cả. Hiện tại chỉ hơi động thân đã thật sự rất thống khổ. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện trên người không có xu nào, hắn vẫn đi lên cùng. Ví tiền để trong quần áo hắn cuối cùng cũng lấy lại. Ngoài ra, tối qua chưa ăn gì lại uống nhiều rượu như vậy, sau đó đến đây lại làm chuyện “vận động” tốn sức thế kia, hiện tại vừa đói vừa chóng mặt, được ôm như này cảm giác vẫn tốt hơn. Trần Húc Đông đi được vài bước mới phát hiện Cổ Thần Hi có chút run rẩy. Không run mới lạ, sự đau đớn từ chỗ tư mật phía sau truyền đến cơ bản khiến hắn không dễ dàng đi nhanh như vậy. Mỗi một lần ma sát đều cảm thấy đau rát. “Ngốc ạ, khó chịu sao không nói.” Trần Húc Đông đau lòng nói rồi bế Cổ Thần Hi lên. “Ngươi! Mau thả ta xuống.” Cổ Thần Hi nhỏ giọng nói. Hắn không muốn ở đại sảnh làm người khác chú ý. “Được, đến nhà sẽ thả.” Trần Húc Đông vừa cười vừa bước nhanh về phía trước. Đêm qua lúc giúp Cổ Thần Hi cởi quần áo, Trần Húc Đông đã phát hiện, di động của Cổ Thần Hi là cùng nhãn hiệu, cùng kiểu với cái của hắn. Hắn ban đầu còn cho rằng đó là điện thoại của mình. Sau đó nhìn thấy hình nền mới biết là không phải. Hắn lúc ấy còn cố ý dùng di động của Cổ Thần Hi tự chụp mấy tấm của mình rồi để lên bàn. Chỉ có Cổ Thần Hi vẫn luôn không biết gì. “Rồi, di động, ví tiền.” Trần Húc Đông đặt Cổ Thần Hi xuống, để vào tay hắn những đồ vật đó. “Cảm ơn.” Cổ Thần Hi nhận lấy rồi đi ra phía cửa. Lần này hắn đã biết làm thế nào để xuống lầu!! “Ta thấy ngươi thế này ngay cả xuống lầu cũng khó. Vẫn là để ta đưa ngươi xuống.” Trần Húc Đông nói xong cũng không cho Cổ Thần Hi cơ hội mở miệng đã lại bế hắn lên. Cổ Thần Hi lần này không cự tuyệt. Hắn ngay cả nói cũng không nói. Hiện tại đầu nặng chân nhẹ, cảm giác như sắp ngất tới nơi. Trần Húc Đông cầm đồ của mình, sau khi đi đến ga ra Trần Húc Đông đặt Cổ Thần Hi lên một chiếc SUV (xe việt dã aka vượt mọi địa hình). Loại xe này độ thoải mái tương đối cao. Hơn nữa trên mặt còn có đệm mềm có thể dùng. Cổ Thần Hi nhìn Trần Húc Đông vì hắn mà sắp xếp ghế ngồi thật tốt rồi mới để hắn ngồi lên xe, kì thực trong lòng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì. Ít ra hắn cũng có một cảm giác áy này khó hiểu trong lòng. Nhưng cái loại chuyện tình cảm này, hắn cũng rất vô lực. Nếu có thể, hắn cũng hi vọng người mình yêu là cái người trước mắt này mà không phải là Tư Đồ Nhất Tương. Hai người trên đường đi cũng không ai nói thêm gì. Trần Húc Đông đưa Cổ Thần Hi lên nhà rồi mới rời đi. Thần Hi có việc của Thần Hi, hắn cũng có việc của hắn. Không biết Trần Húc Đông nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tư Đồ Nhất Tương hắn sẽ nghĩ như thế nào. Hắn sẽ hi vọng mình và Cổ Thần Hi giống như Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương, hay là vẫn giống như bọn họ hiện tại. Một bên là tương ái nhưng không thể lên giường, một bên là lên giường nhưng không thể tương ái. Nếu là Tư Đồ Nhất Tương, hắn nhất định vẫn sẽ chọn tình trạng hiện tại của mình. Có thể không ăn được Đậu Đậu, nhưng trong lòng Đậu Đậu chỉ có một mình hắn. Hơn nữa nó cuối cũng vẫn sẽ lớn lên, không phải sao. Đậu Đậu hi vọng ngày hôm nay có thể chậm rãi trôi qua. Nhưng hiện tại nó đột nhiên cảm thấy nhanh hơn một chút thì tốt. Nhanh đến tối, nó có thể có can đảm dụ dỗ Nhất ca ca. Bây giờ là ban ngày, nó không có cái dũng khí này. Nói chung lúc ở Chiến thần điện nó có hai đại tuyệt chiêu. Một: Dùng đôi mắt to ngân ngấn nước nhìn ngươi. Hai: Vặn vẹo ngón trỏ giả bộ đáng thương. Đậu Đậu đã nghĩ đến hai cách này, chỉ là hình như làm vậy chỉ có thể đổi được sự quan tâm của Nhất ca ca, phải làm thế nào mới được. Vì vậy cuối cùng, Đậu Đậu vẫn quyết định trực tiếp kết hợp hai phương pháp này. Trái mong phải chờ, buổi tối đã đến. Trong lòng Đậu Đậu âm thầm vui vẻ, còn Tư Đồ Nhất Tương lại luôn im lặng. Đêm dài như vậy, hắn nên làm thế nào để vượt qua đây! Trời sáng còn đỡ, nhưng buổi tối phải ngủ cùng một giường. Tiểu Đậu Đậu trắng mịn non mềm, thơm mát cứ như vậy bên cạnh hắn, đó tuyệt đối không phải sự dày vò bình thường. Tư Đồ Nhất Tương hôm nay cố ý tắm nước lạnh, giữ cho bản thân thanh tỉnh. Hiện tại là mùa thu, hiệu quả tiêu trừ cơn hoả thiêu trong người tuyệt đối sẽ tốt hơn. Hắn từng nghĩ sẽ ngủ ở phòng khác, để Đậu Đậu ngủ một mình. Nhưng như vậy lại lo lắng tiểu gia hoả sẽ buồn lòng. Dù có cân nhắc thế nào, đêm nay là hắn tránh không khỏi sự hành hạ rồi. “Nhất ca ca, ngươi tắm rồi sao?” Đậu Đậu biết rõ còn cố hỏi. “Ừ.” Tư Đồ Nhất Tương chỉ ừ hử. Nếu là bình thường hắn sẽ hỏi một câu “Đậu Đậu muốn tắm hay không?”, nếu Đậu Đậu nói muốn, hắn sẽ mang Đậu Đậu đi tắm cho nó. “Vậy tại sao không rủ Đậu Đậu với?” Đậu Đậu giống như phải chịu uỷ khuất rất lớn cúi đầu hỏi Tư Đồ Nhất Tương. “…” Tư Đồ Nhất Tương im lặng. Hắn thật sự đoán không ra đứa nhỏ này là cố ý hay vô ý. Hắn có thể nói là vì sợ rằng tắm cùng sẽ không thể khống chế bản thân nên mới không rủ nó? Hiển nhiên là không thể được! “Nhất ca ca, tại sao ngươi không nói gì? Ngươi ghét Đậu Đậu lớn lên sao?” Đậu Đậu ngẩng đầu dùng đôi mắt to ngân ngấn nước nhìn Tư Đồ Nhất Tương nói. “Đậu Đậu ngoan, hôm nay ngươi tự mình tắm rửa được không?” Tư Đồ Nhất Tương kiên quyết nói ra một câu như vậy. “Nhưng chỉ có một mình, Đậu Đậu sợ…” Đậu Đậu khẽ cắn môi dưới, muốn bao nhiêu thương cảm liền có bấy nhiêu. Tư Đồ Nhất Tương dám bảo đảm, chuyện này còn có lực sát thương hơn là có người cầm súng bắn hắn! “Ca ca vừa nãy nói sai rồi. Đi thôi, mang ngươi đi tắm.” Tư Đồ Nhất Tương hít sâu một hơi nói. “Nhất ca ca không phải là ghét Đậu Đậu chứ?” Tuy rằng Đậu Đậu hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại trộm cười. Ai nha nha, Nhất ca ca ơi, ngươi quả nhiên rất thương ta mà. “Sao có thể, không phải Nhất ca ca thương ngươi nhất sao.” Tư Đồ Nhất Tương vuốt vuốt mái tóc dài màu lam nhạt của Đậu Đậu nói. “Vậy Nhất ca ca bế ta đi.” Đậu Đậu đến gần Tư Đồ Nhất Tương, giờ hai cánh tay trắng mịn ra. Tư Đồ Nhất Tương cũng không còn cách nào, chỉ có thể bế Đậu Đậu lên, trong lòng thầm buồn bực vật nhỏ này hôm nay làm sao vậy. Dường như đặc biệt… đặc biệt mê người. (Lộ: Đậu Đậu rất tốt. Mê hoặc Nhất ca ca của ngươi đi. Ta với các dì, các tỷ tỷ độc giả cũng không thích uống nước lọc mãi, chúng ta muốn uống canh uống đồ uống, ngươi phải cố lên. Đậu Đậu vỗ vào ***g ngực, đáng yêu mà nói một câu: Yên tâm đi, tất cả hãy tin ở ta.) Đến phòng tắm, Tư Đồ Nhất Tương đặt Đậu Đậu xuống. Đậu Đậu cởi áo nói với Tư Đồ Nhất Tương: ” Nhất ca ca ngươi tắm cho ta được không?” Cái gì gọi là ngọt ngào và thống khổ cùng tồn tại? Chính là điều trước mắt đây. Máu mũi mà hồi chiều Tư Đồ Nhất Tương vất vả lắm mới cầm được, lúc này như lại muốn chảy ra. Đậu Đậu chớp đôi mắt to long lanh nhìn Tư Đồ Nhất Tương, Tư Đồ Nhất Tương lại cảm thấy huyết khí dâng trào. “Đậu Đậu trước tiên hãy xoay người lại đã.” Tư Đồ Nhất Tương không muốn Đậu Đậu nhìn thấy chỗ đã có phản ứng của mình bèn nói với nó. “Dạ” Đậu Đậu ngoan ngoãn đáp ứng xoay người. Tư Đồ Nhất Tương lấy sữa tắm, rồi xoa một ít lên người Đậu Đậu, các bong bóng nhỏ đậu đậu liền xuất hiện. Ánh đèn rực rỡ phản xạ lên bong bóng, làm cho hình ảnh Đậu Đậu trở nên mờ ảo. Tư Đồ Nhất Tương tuyệt đối đang cắn chặt răng để làm việc này. Hắn xin thề, đợi vật nhỏ này lớn hơn một chút, hắn sẽ báo đáp đủ “thù dụ dỗ” ngày hôm nay! Đậu Đậu xoay lại dùng nước sạch dội lại cho mình thật sạch sẽ, sau đó quay đầu, ngọt ngào cười với Tư Đồ Nhất Tương. “Nhất ca ca, lau lau.” Đậu Đậu vỗ hai má đỏ đỏ, đáng yêu nói. Tư Đồ Nhất Tương cầm lấy khăn tắm giúp Đậu Đậu lau khô người, trong lòng nghĩ đến chuyện của Dạ Hoả, cố gắng dời đi lực chú ý của bản thân. Không được nhìn Đậu Đậu, không được nhìn không được nhìn. Sau khi trên người đã khô ráo, lại giơ hai tay mảnh khảnh ra ý tứ nói: Nhất ca ca, bế… Tư Đồ Nhất Tương nghĩ trong lòng: “Tiểu hỗn đản, ngươi thật sự muốn ta dục hoả đốt người mà chết sao.” “Bé ngoan ngủ đi.” Bế Đậu Đậu vào phòng ngủ, Tư Đồ Nhất Tương cũng không nhìn nó cái nào, chỉ nói một câu như vậy liền xoay người giả vờ ngủ. Hắn vốn luôn ôm Đậu Đậu trong lòng mà ngủ, nhưng hôm nay, tuyệt đối không được! “Nhất ca ca, Đậu Đậu làm sai gì rồi sao? Vì sao ngươi không quan tâm đến ta?” Đậu Đậu trong lời nói có chút khàn khàn hỏi Tư Đồ Nhất Tương. “Đừng nghĩ nhiều, không có chuyện này đâu.” Tư Đồ Nhất Tương vẫn như cũ không xoay người lại nói. Hắn hiện tại chỉ hi vọng tiểu gia hoả này mau ngủ đi, sau đó tự mình sẽ giải quyết vài vấn đề. Mẹ nó, sắp khó chịu chết mất. “Oa… Nhưng ngươi không ôm ta ngủ.” Đậu Đậu lần này khóc thật. Mặc dù là giả vờ thôi, nhưng vẫn có nước mắt chảy xuống. Kĩ thuật diễn của nó luôn luôn là số một. “Đậu Đậu ngoan, mau ngủ đi.” Tư Đồ Nhất Tương hối hận, liền vội vàng xoay người ôm Đậu Đậu vào trong lòng nói. “Nhất ca ca thân thân.” Đậu Đậu ngước nhìn Tư Đồ Nhất Tương, nhẹ nhàng nói xong rồi chờ đợi. Tư Đồ Nhất Tương giống như chuồn chuồn lướt nước mà hôn Đậu Đậu một chút. Đậu Đậu cười cười, sau đó đột nhiên dính lấy Tư Đồ Nhất Tương, bắt đầu dùng lưỡi liếm lên hầu kết của Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương hít một hơi, hoàn toàn không chống cự được cái loại cảm giác này. “Đậu Đậu, ngươi đang đùa với lửa đó.” Tư Đồ Nhất Tương đẩy Đậu Đậu lui ra một chút nói. Hắn đã phát hiện muộn rồi, tiểu gia hoả này rõ ràng là có ý muốn câu dẫn hắn mà. “Đậu Đậu không muốn để Nhất ca ca khó chịu mà.” Đậu Đậu hơi cúi đầu, có chút xấu hổ trả lời. Tư Đồ Nhất Tương không đáp lại, trực tiếp nâng mặt Đậu Đậu lên hôn tiếp. Vì sự ân cần của Đậu Đậu mà động tâm, thêm nữa là bản thân cũng đã không thể chịu đựng tiếp nữa. Không giống với nụ hôn phớt nhẹ lúc trước, mà là lưỡi cùng lưỡi giao triền, nụ hôn có chút vội vã. Tư Đồ Nhất Tương một tay luồn sâu vào trong tóc Đậu Đậu, một tay thì vuốt ve cơ thể trơn mịn của nó. Hai tay Đậu Đậu Đậu cũng ôm lấy cổ của Tư Đồ Nhất Tương, không ngừng đáp trả nụ hôn của hắn. “Ha… Ưm” Tư Đồ Nhất Tương buông tha cho đôi môi hồng ướt át của Đậu Đậu, chuyển sang cắn nhẹ lên vành tai mập mạp của nó, làm cho Đậu Đậu rên lên một tiếng. Một tay Đậu Đậu giữ lấy gáy của Tư Đồ Nhất Tương, tay kia nắm chặt lấy ga giường. Vừa nãy đùa còn cảm thấy thích thú, nhưng bây giờ lại thấy hơi căng thẳng. Tư Đồ Nhất Tương hôn lên môi để trấn an Đậu Đậu, sau đó một tay chống đỡ cơ thể, tay còn lại bắt đầu tháo cúc áo ngủ trên người mình. Con người ta lúc vội vàng luôn lực bất tòng tâm. Tư Đồ Nhất Tương mất một lúc lâu mới tháo được có hai cái cúc. Lúc hắn nghĩ mình nên trực tiếp xé rách áo ngủ, thì Đậu Đậu liền cười nhẹ giúp hắn cởi ra. Tư Đồ Nhất Tương cảm kích lại đặt một nụ hôn lên môi Đậu Đậu. Hôn xong, ở bên tai nó nói khẽ một câu: “Bảo bối nhi ngoan, còn bên dưới chưa cởi.” Đậu Đậu đỏ mặt xấu hổ nhưng cũng giúp Tư Đồ Nhất Tương cởi nốt quần ngủ! Tư Đồ Nhất Tương loã thể hài lòng nhìn lên Đậu Đậu. “Bảo bối nhi, sợ không?” Tư Đồ Nhất Tương vuốt gò má của Đậu Đậu dịu dàng hỏi. Đậu Đậu lắc lắc đầu, nó biết Nhất ca ca sẽ không làm nó bị thương tổn. Bởi vì từ trước đến nay, Nhất ca ca đối với nó rất tốt. Nó tin rằng lần này cũng sẽ như vậy. Vì vậy, một đêm tuyệt đẹp sắp bắt đầu. …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]