Chương trước
Chương sau
Đậu Đậu luôn cho rằng nó nghĩ thế nào, thì sự việc sẽ diễn ra như vậy, nhưng trên thực tế lại không như những dự tính của nó. Ví dụ như, nó cho rằng Nhất ca ca của nó không quay đầu lại thì không thể nhìn thấy nó. Nhưng thực ra, Nhất ca ca đang cười thầm ngắm nhìn thân thể xích lõa của nó trong gương. Chính là đứa nhỏ ngốc nghếch Đậu Đậu này vẫn không hề hay biết.
“Ưm, Nhất ca ca ngươi có thể quay lại rồi.” Đậu Đậu cẩn thận nhìn một lượt, sau khi xác định mình đã quấn thật kín mới nói với Tư Đồ Nhất Tương.
Tư Đồ Nhất Tương cười xoay người nhìn dáng dấp hiện tại của Đậu Đậu. Cái chăn mỏng thuần màu bạc đã che kín thân thể trắng nõn của nó. Một tay nó nắm lấy hai góc chăn để không bị tuột xuống, tay kia thì kéo chăn lên cho đỡ chạm đất. Đậu Đậu ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Đậu Đậu, ngẩng đầu lên.” Tư Đồ Nhất Tương dịu dàng nói.
“Dạ.” Đậu Đậu trả lời, nhưng đầu vẫn chưa ngẩng lên. Tay trái Tư Đồ Nhất Tương đỡ lấy khuỷu tay phải, còn tay phải lại nhẹ nhàng nâng lên cái cằm tinh xảo của Đậu Đậu. Đậu Đậu liếc mắt sang bên cạnh, có hơi căng thẳng. Bất quá sự căng thẳng này chỉ trong nháy mắt liền lập tức biến mất. Bởi vì…
“Ách…” Gương mặt xinh đẹp của Đậu Đậu hơi giật giật. Nó nhìn thấy thứ gì? Gương!!! Có một cái gương to như vậy!!!
Tư Đồ Nhất Tương thấy phản ứng của Đậu Đậu chỉ cười không nói gì. Đậu Đậu nhìn nhìn cái gương, lại nhìn nhìn Tư Đồ Nhất Tương, lại nhìn gương, rồi lại nhìn Tư Đồ Nhất Tương, cứ tuần hoàn mấy lần như vậy.
“Nhất, Nhất ca ca…” Đậu Đậu đưa lưng về phía Tư Đồ Nhất Tương gọi.
“Ừ?” Tư Đồ Nhất Tương thú vị nhìn Đậu Đậu đáp.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi vừa nãy, ngươi vừa nãy có đúng hay không, có đúng hay không đã nhìn thấy?” Trong lòng Đậu Đậu đều hét to về việc trước mắt này. Nếu thật sự như vậy, nó kiên trì nửa ngày như vậy là vì cái gì?
“Ngươi nói gì?” Tư Đồ Nhất Tương đưa ra một đáp án mập mờ.
“Ta, Đậu Đậu không biết đâu, Nhất ca ca ngươi mau nói đi.” Giọng nói của Đậu Đậu đã có chút gấp gáp.
“Đương nhiên… không thấy rồi.” Tư Đồ Nhất Tương nổi lên ý định muốn trêu trọc tiểu gia hoả này.
“Phù… Vẫn may, vẫn may.” Đậu Đậu vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng ngươi nói xem có thể không?” Tư Đồ Nhất Tương đi tới phía sau Đậu Đậu dựa sát vào người nó, ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt mà cười xấu xa.
“!”
Đậu Đậu ngốc lăng trong nháy mắt, vội vàng giữ chặt chăn vùng ra khỏi lòng của Tư Đồ Nhất Tương. Xong rồi! Không còn mặt mũi nhìn Nhất ca ca nữa!
Tư Đồ Nhất Tương thấy Đậu Đậu chạy ra khỏi lòng mình cũng không làm gì, hắn chỉ khẽ kéo góc chăn lại. Sau đó liền nghe “Ôi” một tiếng, Đậu Đậu đã lại ngã vào cái ôm của hắn.
“Đứa nhỏ, muốn chạy đi đâu?” Tư Đồ Nhất Tương dùng hai cánh tay rắn chắc hữu lực ôm trọn cơ thể của Đậu Đậu hỏi.
“Đậu Đậu muốn quay về. Nhất ca ca không cho ta y phục. Ta phải quay về để biến nhỏ lại.” Đậu Đậu thè lưỡi nghịch ngợm nói với Tư Đồ Nhất Tương.
“Ừm, vậy cũng không được.” Tư Đồ Nhất Tương nhỏ giọng nói vào tai Đậu Đậu. Làm cho tai Đậu Đậu ngứa ngứa, mặt càng đỏ hơn lúc trước. Khó khăn lắm mới có thể biến lớn một ngày, hắn sao có thể chưa ngắm đủ đã để Đậu Đậu biến về chứ?
Đậu Đậu giơ tay gãi gãi tai, tròng mắt đảo qua đảo lại, nghĩ nên làm thế nào để tránh xa “hổ trảo”.
“Nghĩ gì vậy?” Tư Đồ Nhất Tương thấy bộ dạng đáng yêu của Đậu Đậu bèn cười hỏi.
“Nhất ca ca, ngươi cúi xuống, ta nói với ngươi.” Đậu Đậu ranh mãnh ngoắc ngoắc ngón tay với Tư Đồ Nhất Tương.
Tư Đồ Nhất Tương bỗng có cảm giác đây dường như sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì, bất quá vẫn vì hiếu kì mà cúi đầu xuống. Góc độ này vừa hay thuận tiện cho Đậu Đậu thì thầm vào tai hắn.
Đậu Đậu lén lút xiết chặt góc chăn, cười xấu xa, sau đó, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm lên vành tai của Tư Đồ Nhất Tương. Liếm xong liền dùng ngữ điệu thâm tình nói với hắn: “Nhất ca ca, ta yêu ngươi”
Tư Đồ Nhất Tương ngẩn người, Đậu Đậu nhân dịp này vận hết công phu mà chạy mất!!
Thực ra thứ Đậu Đậu muốn chính là hiệu quả ấy. Tư Đồ Nhất Tương trêu trọc nó, nó cũng phải trả đũa lại. Chiêu này là nó học được của đại ca mình. Chẳng qua phương pháp của đại ca không hoàn toàn giống cách nó vừa dùng. Đại ca nó toàn trực tiếp hôn ái nhân tới lúc mơ hồ rồi chạy. Hì hì
Tư Đồ Nhất Tương lắc đầu cười cười, xoay người rồi tiện tay cầm theo một chiếc áo sơ mi màu trắng đến. Hắn không thể để cho Đậu Đậu cứ ở trần mãi như vậy được. Đậu Đậu có đồng ý, hắn cũng không bằng lòng. Chết vì chảy cạn máu mũi đâu phải chuyện vẻ vang gì cơ chứ. Nếu luôn phải nhìn Đậu Đậu xích loã, hắn chắc chắn sẽ vì dục vọng không được thỏa mãn được mà máu mũi chảy không ngừng. Cái loại chuyện chống mắt nhìn ‘lão nhị’ chết đói hắn không thể làm. Haizz Trăm lần nhẫn nại có thể thành tinh a! Nhẫn thôi!
Ngay cả quần ngủ của mình cũng chưa thay, Tư Đồ Nhất Tương liền cứ như vậy mang áo sơ mi đi tìm Đậu Đậu. Đi đến trước cửa phòng, Tư Đồ Nhất Tương vặn cửa mới biết đã bị khoá từ bên trong!!!
“Đậu Đậu, mở cửa cho ca ca!” Tư Đồ Nhất Tương gõ nhẹ cửa nói.
“Ta không mở, Nhất ca ca cầm quần áo đến cho ta, ta mới mở.” Đậu Đậu ở trong phòng cười trả lời Tư Đồ Nhất Tương. Không có quần áo không cho vào phòng!
“…” Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên im lặng. Thực ra hắn căn bản định nói hắn đã cầm đến. Chỉ là tiểu gia hoả này cư nhiên thích đùa như thế, vậy hắn cũng nên phối hợp một chút.
Tư Đồ Nhất Tương quay về thư phòng, ở đây có chìa khoá dự phòng. Trực tiếp mở ra không phải là xong sao?!
Đậu Đậu đợi rất lâu cũng không thấy tiếng Tư Đồ Nhất Tương trả lời, cho rằng Tư Đồ Nhất Tương đã giả bộ bỏ đi, đợi nó mở cửa sẽ tiến vào. Đậu Đậu nghĩ mình mới không phải người rút lui, cho nên nhất định không mở cửa.
Tư Đồ Nhất Tương cầm chìa khoá quay lại, thuận tiện cũng thay cho mình một bộ y phục khác luôn. Chiếc chìa khoá này trước đây là một chiếc chìa khoá rất bình thường, nhưng hiện tại nó đã trở nên vô cùng đặc biệt. Bởi vì hắn đã đem thứ mà Đậu Đậu làm cho hắn treo lên chiếc khoá này, búp bê đất sét “gia công” hình hắn đang ôm Đậu Đậu.
Đậu Đậu đứng cạnh cửa đợi Tư Đồ Nhất Tương, Tư Đồ Nhất Tương không lâu sau đã quay lại mở cửa.
“Lạch cạch” Thanh âm mở khoá đi kèm tiếng đẩy cửa nhè nhẹ, Tư Đồ Nhất Tương đã bước vào. Đậu Đậu thấy vậy giữ chặt góc chăn nhảy từng bước về phía trước.
“Nhất ca ca ngươi chơi xấu!” Đậu Đậu phồng má nhìn Tư Đồ Nhất Tương nói.
“Đậu Đậu nói câu này cũng không đúng a, chúng ta có chơi cái gì sao?” Tư Đồ Nhất Tương đi đến bên cạnh xấu xa nói. Đậu Đậu lùi dần từng bước một, đến lúc chạm phải tường không thể lùi được nữa mới dừng lại.
“Đó, nhưng mà…” Đậu Đậu nói không lại Tư Đồ Nhất Tương, chỉ có thể ở đó dùng đôi mắt to ngập nước nhìn hắn.
“A, không trêu ngươi nữa. Ngoan, lại đây mặc quần áo vào.” Tư Đồ Nhất Tương chuyển sang biểu tình ôn nhu cười nói.
“Ưm Vậy Nhất ca ca ngươi xoay người lại. Không cho nhìn trộm.” Đậu Đậu yếu ớt nói, còn nhìn thử bốn phía trong phòng có gương hay không. Nếu có gương nó sẽ đi đến chỗ gương không phản chiếu được.
“Lần này không quay.” Tư Đồ Nhất Tương cười nói. Trong phòng không có gương, hắn sao có thể đáp ứng quay lưng lại?!
“Vậy không được, Đậu Đậu rất xấu hổ.” Đậu Đậu vừa nói vừa dịch sang bên phải một chút.
“Đầu tiên, khi ngủ dậy Nhất ca ca đã nhìn thấy ngươi không mặc gì rồi. Lại nói, vừa nãy khi ở thư phòng cũng nhìn rồi. Hơn nữa là… toàn bộ. Cho nên, bảo bối nhi, ngươi không phải xấu hổ, cứ như vậy thay đi. Nếu ngươi không tự mình thay được, Nhất ca ca sẽ không ngại giúp ngươi một tay.” Tư Đồ Nhất Tương bước về phía Đậu Đậu. Lúc này hắn không hề giống một đại ca xã hội đen, mà giống một tên tiểu lưu manh của Hắc đạo hơn.
“Nhất ca ca ngươi!” Đậu Đậu lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Tư Đồ Nhất Tương, có chút không chấp nhận nổi.
“Ta sao nào?” Tư Đồ Nhất Tương vuốt lên gò má trắng mịn của Đậu Đậu, biểu tình giống như nghi hoặc hỏi.
“Ngươi tránh ra một chút, thế này thì làm sao ta thay được.” Đậu Đậu lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, mềm mại đáng yêu cười nói. Trước mặt thay đồ ư, không thành vấn đề. Để nó thử thay đồ trước mặt cho, xem xem Nhất ca ca phản ứng thế nào.
Tư Đồ Nhất Tương bỗng thấy bồn chồn, tiểu gia hoả này sao lại đột nhiên cười câu nhân như thế? Tuy cảm thấy kì quái, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn đưa áo sơ mi cho Đậu Đậu.
Đậu Đậu một tay nhận lấy áo sơ mi, tay kia vẫn giữ chặt góc chăn. Đâu có ai nói một tay không thể thay được quần áo đâu. Hơn nữa, áo Nhất ca ca to như vậy, nó muốn khoác lên cũng rất dễ dàng. Mất chút khí lực, nhưng Đậu Đậu thật sự chỉ cần dùng một tay xỏ áo sơ mi của Tư Đồ Nhất Tương vào. Tư Đồ Nhất Tương thấy rất thích thú, cười thầm nghĩ “tiểu hỗn đản này”
“Thế nào? Ha hả” Đậu Đậu cười đắc ý buông cái chăn ra, Đậu Đậu mặc áo sơ mi thùng thình đi đến trước mặt Tư Đồ Nhất Tương.
“…” Tư Đồ Nhất Tương không nói gì, chỉ cảm thấy có dịch thể ấm áp chảy ra từ mũi. Hắn vội vàng dùng tay lau đi, nếu để Đậu Đậu thấy hắn chảy máu mũi, thì thật đúng là quá mất mặt. Con mẹ nó, hắn sao lại lấy phải cái áo sơ mi như này chứ?!
Tư Đồ Nhất Tương vừa nãy cũng chỉ tiện tay cầm một cái. Dù sao thì ngày mai Đậu Đậu cũng biến trở lại. Hơn nữa trong phòng cũng không lạnh, mặc nhiều cũng chẳng ích gì. Toàn bộ quần áo của hắn Đậu Đậu mặc vào đều rất rộng, cầm đi cái nào cũng như nhau mà thôi. Lúc đó chính là nghĩ như vậy, cho nên thật sự thật sự không ngờ kết quả sẽ như này…
Chiếc áo sơ mi màu trắng kia vốn bằng tơ tằm, nói trong suốt cũng không hẳn trong suốt, nhưng lại cho người ta cảm giác như ẩn như hiện. Đậu Đậu mặc vào vừa đủ để che đi cái mông trắng nõn. Sau khi buông chăn ra, nó liền xắn tay áo lên. Hiện tại thấy được đôi chân thon dài mịn màng của Đậu Đậu lộ ra ngoài, mái tóc lam nhạt rối tung ở sau lưng. Đôi chân trần khả ái ấy cùng đôi mắt to long lanh chớp chớp đang đứng trước mặt Tư Đồ Nhất Tương. Không phải có người từng nói sao, cái kiểu mập mờ thế này còn hấp dẫn người ta hơn là cứ trần như nhộng. Vì vậy, Dạ vương Tư Đồ Nhất Tương chảy máu mũi cũng là chuyện tất nhiên.
“Nhất ca ca ngươi sao vậy?” Đậu Đậu thấy từ ngón tay đang che mũi của Tư Đồ Nhất Tương có máu chảy ra liền sợ hãi hỏi.
“Ngoan, mau lấy chăn bao mình thật kín vào.” Tư Đồ Nhất Tương nhắm mắt lại nói.
Đậu Đậu cúi đầu nhìn bản thân, rốt cuộc cũng hiểu ra. Ngay cả nó cũng bội phục hiệu quả của cái áo này khi mặc trên người mình.
“Ha ha ha ha, ôi cha ơi, Nhất ca ca ngươi thật mất mặt.” Đậu Đậu cười lớn, lưng cúi gập xuống. Cư nhiên nhìn nó đến mức chảy máu mũi?
“Tiểu hỗn đản, không được cười!” Tư Đồ Nhất Tương có chút ngượng nghịu nói.
“Hì hì, ai bảo ngươi không quay lưng lại!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.