Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu

“An Trình, anh luôn tìm em.”

“Chuyện đó, là tôi không tốt, tôi không nghĩ đến...”

Tạ Đạt Mẫn ý đồ bắt láy tay áo An Trình, vội vàng kể rõ.

Nói một cách công bằng, Tạ Đạt Mẫn đẹp trai hơn so với Đại Tráng, là loại tiểu sinh anh tuấn trong phim ảnh, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, loại hình cùng với An Trình không khác nhau lắm, lúc này, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy hối hận cùng tự trách, càng khiến người động tâm.

Nhưng, An Trình không có động tâm, cũng không có động dung, chỉ có một cảm giác: Phiền toái.

Nhưng, một người đàn ông thâm tình chân thành nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác, nói lời hối hận, tại thọ yến của người khác, cũng rất là gây chú ý ánh mắt của người ngoài. Hơn nữa, tới tham dự thọ yến không phải người trên quan trường cũng chính là người làm ăn, hoặc quen biết trước hoặc là sau buổi tiệc sẽ quen biết, An Trình không thể không để ý ánh mắt của người khác, không có biện pháp cùng Tạ Đạt mẫn vứt bỏ quan hệ, chỉ thấp giọng nói: “Anh xem trước một chút đây là nơi nào? Đừng xem giống như ở phương Tây.”

Tạ Đạt Mẫn biết tính cách An Trình trước sau như một nói một không nói hai, thấy cậu lời nói coi như mềm mại, liền cho rằng cậu có vài phần tha thứ cho mình, trên mặt hiện ra thần sắc vui mừng, lập tức nói: “Được, anh đã biết.”

Tạ Đạt Mẫn không nói cái gì khiến cho người khác hiểu lầm nữa, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo sát An Trình, lúc sắp xếp chỗ ngồi, hắn tự xưng là bạn cũ An Trình, từ H quốc đến, khuyên người bên cạnh An Trình đổi chỗ ngồi, đơn giản chỉ cần ngồi bên cạnh An Trình.

An Trình không thể làm gì, chỉ có thể ngóng trông thọ yến nhanh chóng xong việc, mới có thể rời đi.

Sau khi thức ăn mang lên, Tạ Đạt Mẫn liền giống như bà mẹ, bóc vỏ tôm lột cua cho An Trình, không phân bua mà thả vào chén An Trình, khiến cho An Trình như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, khó khăn đợi đến lúc chúc thọ vị lãnh đạo kia đến mới rượu, Tạ Đạt Mẫn lại nghiễm nhiên giống như hộ hoa sứ giả, đoạt lấy chén rượu giúp An Trình ngăn cản rượu, khiến cho người ta đều kì quặc nhìn hai người bọn họ, tức giận An Trình trong lòng luôn cắn răng, lại không thể nói cái gì.

Đành phải chờ lãnh đạo vừa đi, xem như đánh phiếu thành công, An Trình mượn cơ hội đi WC, liền định chuồn mất.

Tạ Đạt Mẫn đuổi theo, trực tiếp ở trong toilet chặn An Trình, biểu hiện đau thương nói: “An Trình, em lại lén lút chạy, không nghe anh giải thích?”

Thở dài một hơi, Tạ Đạt mẫn biểu lộ bất đắc dĩ mang theo sủng nịch: “”Em luôn là như thế. May mắn anh phát hiện sớm.”

An Trình quả thực không chịu được ngữ khí cùng biểu lộ xem mình như bạn trai chính quy của hắn, đứng thẳng thân thể, thần sắc lạnh lung nhìn hắn, nói: “Tạ Đạt Mẫn. Tôi cảm thấy anh trước kia còn có chút ánh mắt, có chút đầu óc, hiện tại như thế nào bước lùi lợi hại như thế? Ý của tôi rõ ràng như vậy, anh không nhìn ra được sao?”Tạ Đạt Mẫn lập tức thái độ đoan chính cúi đầu nhẫn lỗi, nói: “Anh biết rõ, An Trình, sự tình lần lượt đều là anh sai, nhưng, anh cũng là bất đắc dĩ.”

An Trình thấy có người tiến vào, vội vàng đi ra ngoài, miễn cho những người này nói lung tung khiến người ta nghe đi nhiều chuyện.

Tạ Đạt Mẫn đi theo bước chân An Trình, còn muốn tiếp tục giải thích nịnh nọt, An Trình thấp giọng nói: “Đừng nói nữa. Đi ra ngoài tìm quán cafe nói sau.”

An Trình nghĩ thầm, là vết sẹo cũng nên vạch trần, Tạ Đạt Mẫn ở đây, cũng nên đem lời nói ra mới tốt, bằng không thì, hắn còn dây dưa như vậy, vạn nhất để cho Đại Tráng đụng phải, còn không biết nên nói như thế nào đây này.

Nhớ tới lúc trước Đại Tráng nói “Anh cũng là lần đầu tiên”, An Trình trong nội tâm càng nôn nóng, nhìn xem Tạ Đạt Mẫn huênh hoang khoác lác, chỉ hận không thể đem hắn dán lên tường, đừng tới làm phiền chính mình.

Ai biết ra khỏi của lớn khách sạn, còn chưa kịp tìm quán cafe, đã nhìn thấy Đại Tráng cười hì hì chào đón, nói: “Ở đây, ở đây này. Con mắt nhìn chỗ nào vậy?”

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp đều đó. An Trình phải nhanh chóng cách ly hai người bọn họ, đành phải quay đầu nói với Tạ Đạt Mẫn nói: “Nếu không, chúng ta lần sau lại trò chuyện. Hôm nay tôi còn có chuyện khác.”

Tạ Đạt Mẫn nhíu lông mày nhìn xem một màn này, một người đàn ông trẻ tuổi bước tới thật nhanh, rất quen thuộc ôm bả vai An Trình, thân mật nói: “Đi thôi, xe ngừng ở bên kia.”

An Trình nghiêng đầu nhìn anh, oán trách nói: “Ai cần anh tới? Anh lại cướp việc lái xe Trần người ta.”

Tạ Đạt Mẫn không thể nhịn được nữa nói: “An Trình.”

An Trình quay đầu, nhàn nhạt nói: “Còn có việc? Ngày mai rồi nói sau, tôi hôm nay thậy sự có chút mệt mỏi.” Lại muốn lôi kéo Đại Tráng cấp tốc thoát đi.

An Trình trong nội tâm thật sự là căm tức, xem ra tránh không khỏi rồi, mịa nó, gặp vừa vặn, lời nói dối sắp bị vạch trần rồi. Hôm nay thật sự là đi ra ngoài không xem hoàng lịch.

Đại Tráng không hiểu mà nhìn Tạ Đạt Mẫn tức giận, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen mắt, lập tức nhớ lại người này ở trong văn phòng của cha vợ đại nhân gặp mặt một lần, não chuyển động: Đây không phải là tình nhân trước đây của cha vợ đại nhân sao? Ah, ta hiểu rồi, hiện tại nhân vật chính quay về rồi, cha vợ đại nhân muốn thu xếp tình yêu trước đây, chính mình đang ở H quốc, có thể không có không biết xấu hổ, lại để cho An Trình hỗ trợ xử lý. Khó trách người này thoạt nhìn nổi giận đùng đùng, nguyên lai là bị chia tay rồi, cho nên tức giận.

Đại Tráng nói khẽ với An Trình: “Cha cũng thiệt là, loại chuyện này cũng giao cho em tới xử lý. Chẳng qua, chuyện cha nhắn nhủ cũng nên làm tốt cho ông. Đi a, em liền cùng hắn nói rõ ràng, thật sự không được, cho một chút tiền chia tay. Nhanh đi, anh ngồi ở trong xe chờ em, một tiếng có thể OK không?”

An Trình không nghĩ tới đường não Đại Tráng sẽ đặt ở trên người lão cha, hơi có chút dở khóc dở cười, lại có chút áy náy, chẳng qua, nghĩ lại, vừa vặn thừa cơ hội này cùng Tạ Đạt Mẫn một đao cắt đứt cũng tốt, liền nói: “Được, em dẫn hắn qua quán cafe bên kia nói chuyện, hôm nay phải triệt để chấm dứt chuyện này.”Đại Tráng liền khéo hiểu lòng người mà đi ra.

An Trình nhìn Tạ Đạt Mẫn, nói: “Đi thôi, bên kia có một quán cafe, chúng ta đi vào nói chuyện.”

Một chữ “nói chuyện”, vào tai Tạ Đạt Mẫn như búa tạ gõ vào lòng, cái này không có cảm tình, “nói chuyện” chỉ có giọng điệu thương thảo, kì thật, là không có cái gì hay để nói.

Nếu có cảm tình, làm gì nói chuyện, gặp mặt liền ôm, nếu không có cảm tình, nói đến nói đi, còn không phải vô ích? Không bằng mây trôi nước chảy phất tay nói gặp lại.

Quả nhiên, tiến vào quá cafe, An Trình không e dè mà nhìn Tạ Đạt Mẫn, nói: “Vừa rồi anh cũng thấy đấy, anh ấy là bạn trai hiện tại của tôi. Tôi và anh khi đó, đã qua, không bằng chúng ta lui một bước, làm bạn bè bình thường được không?”

Tạ Đạt Mẫn con mắt đều đỏ, nói: “An Trình, anh thật không nghĩ đến...em...chuyện lần đó là anh cân nhắc không chu toàn, nhưng, trong nhà của anh lúc ấy đều bức anh, ông nội của anh bị bệnh tim, thiếu chút nữa... thực xin lỗi, An Trình, anh thật sự hối hận, em cho anh cơ hội một lần nữa, đừng tuyệt tình như vậy...”

An Trình không muốn dây dưa dài dòng, ngay cả “Tôi và anh duyên phận đã hết” nói như vậy cũng không chịu nói, bằng không thì sợ Tạ Đạt Mẫn sẽ nói “Đã có duyên, sao không một lần nữa cho anh cơ hội”, chỉ là cường ngạnh nói: “Thật có lỗi, chẳng qua là, chuyện đã qua không cần nhắc lại. Quá khứ chính là quá khứ, nước đổ khó hốt.”

Tạ Đạt Mẫn ngoan cường nói: “Không, An Trình. Anh quên không được em. Em không biết, em mới gặp chuyện không may những ngày kia, anh giống như điên rồi, tìm em khắp nơi, buổi tối đều không ngủ được, nhắm mắt lại, thật giống như em đang mắng anh, hận anh, bọn họ đều nói, em là vì tình khốn khổ, tìm cái chết, lòng anh, dày vò giống như là ở bên trong chảo dầu...”

An Trình nghiêng đầu xùy~~~ cười một tiếng, nói: “Tôi là loại người sẽ đi tìm chết sao? Anh biết rõ tính tình tôi kiên cường, làm sao có thể? Thiệt thòi cho anh sẽ liên tưởng như vậy.”

Tạ Đạt Mẫn con mắt đỏ hồng nhìn An Trình, nói: “Anh không có biện pháp không tự trách, An Trình, anh biết rõ em trách anh...thực xin lỗi...”

An Trình bắt đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tôi không trách anh. Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, lo nghĩ của mình, tôi không thể dùng lập trường của tôi yêu cầu anh. Nhưng, thời gian đi qua cảnh vật thay đổi, chúng ta thật sự đã hết.”

Tạ Đạt Mẫn thu hồi gương mặt biết vậy chẳng làm,, bộ dạng thống khổ, ngôn ngữ cũng trở nên bén nhọn: “Bởi vì người đàn ông kia?”

An Trình nhíu mày, nói: “Việc này không có quan hệ gì với anh ấy. Tôi và anh chia tay, là chúng ta căn cứ nguyên nhân bản thân, chúng ta không hợp.”

Tạ Đạt Mẫn dùng ánh mắt không tin nhìn An Trình, nói: “Chúng ta không thích hợp? Chúng ta có điểm nào không thích hợp, vô luận bằng cấp, xuất thân, tướng mạo hay là đọc sách, phim thích, đều là thích hợp phách nhất, cho nên, bạn học với chúng ta cùng thời gian nói yêu thương, phần lớn đều tan, chỉ có một đôi chúng ta lưu lại, suốt bảy năm yêu đương, em nói chúng ta không thích hợp?”An Trình quấy quấy cafe trước mặt, nói: “Chúng ta đều chơi đầu tư, anh so với tôi còn tinh khôn hơn, chẳng lẽ không biết một câu, tráng sĩ chặt tay? Ha ha, chúng ta thật sự không thích hợp, tôi cũng không thấy đươc, coi như là bảy năm tình cảm đầu tư, nên ngừng liền đoan tuyệt, nên ném liền ném, miễn cho sau này cảm thấy biết vậy chẳng làm. Cho nên, tôi thông suốt rồi, xin lỗi.”

Nói như vây giống như đâm vào tim Tạ Đạt Mẫn một đao, dù thế nào tự cho bản thân là bạn trai nhị thập tứ hiếu, cũng nhịn không được nữa rồi, Tạ Đạt Mẫn cười lạnh, nói: “An Trình, một năm này, anh tìm em khắp nơi, em ngược lại là đối với anh, vô thanh vô tức tìm người khác. Anh hiện tại hỏi em, em ngược lại là có lý chẳng sợ, một chút lòng áy náy cũng không có sao?”

An Trình nhíu mày nhìn Tạ Đạt Mẫn, cũng nở nụ cười lạnh, nói: “Tạ Đạt Mẫn, tôi nói chuyên luôn giữ đúng mực, không muốn tổn thương anh. Chẳng qua, anh đã muốn dây dưa vấn đề đối với anh phụ lòng xin lỗi, tôi cũng nói với anh rồi.”

An Trình nói: “Chúng ta trước đây cũng nói chuyện sáu bảy năm, tính cách của tôi, anh phải rất hiểu rõ, bản thân tôi đặc biệt, trong mắt không cho phép có nửa hạt cát. Một lần bất trung, trăm lần không cần, cho tới bay là đều là châm ngôn của tôi. Đúng, anh nói anh có nỗi khổ tâm, anh có băn khoăn, trong nhà anh bức anh, ông nội của anh có bệnh tim, anh không có cách nào, chỉ có thể tạm thời buông tha tôi. Nhưng, một lần buông tha kia, liền mất đi toàn bộ tình yêu của chúng ta. Tạ Đạt Mẫn, kết giao lâu như vậy, tôi người này, nói dễ nghe một chút, là làm theo ý mình, có tính cách, nói khó nghe, chính là mình chủ nghĩa trung tâm. Không yêu cầu địa cầu vây quanh tôi chuyển động, ít nhất người đó yêu tôi, phải toàn thân vây quanh tôi chuyển động. Bất luận là thời điểm gì, anh ta đều chỉ có thể đem tôi đặt ở vị trí cao nhất. Mà không phải, có tình huống, trước tiên đem tôi lui về sau, cùng lắm thì trấn an một chút, nói vài lời xin lỗi, hoặc là quỳ bàn phím liền xong việc.”

Tạ Đạt Mẫn nhịn không được muốn giải thích, nói: “Nhưng, An Trình, em cũng thông cảm cho anh, tình huống ngay lúc đó, anh cũng không thể nghe ông nội anh...”

An Trình nhìn qua hắn, con mắt kiên định, nói: “Anh nên sớm nghĩ đến phải xuất quỹ, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới vạn nhất khi người nhà anh phát hiện anh nên như thế nào đối ứng sao? Loại thái độ trốn tránh qua loa này đã nói lên tình cảm của anh đối với tôi không gì hơn, căn bản không có cái ý định lâu dài.”

Tạ Đạt Mẫn cười khổ nói: “An Trình, em luôn như thế, quá mạnh mẽ, một chút cũng không lưu lại cho anh. Anh đương nhiên là có ý định dài lâu, anh là muốn chờ chúng ta tốt một chút, liền đi Châu Âu phát triển, chỗ đó rất tự do, người trong nhà anh không xen vào chúng ta.”

An Trình từ trong mũi cười một tiếng, nói: “Anh là con trai độc nhất Tạ gia, trước khi ba anh rút khỏi anh khắp nơi lắc lư còn có thể, sau 30 tuổi, bọn họ có thể cho phép anh? Chỉ sợ phải sắp xếp cho anh đi xem mắt. Đến lúc đó không riêng gì ông nội của anh bị bệnh tim, không chừng ba mẹ anh cũng xuất hiện ra các loại tình huống, khi đó anh làm sao bây giờ? Hay là chỉ có thể nghe theo. Mà khi đó nếu tôi còn với anh, 10 năm chi dương đi? Với tính tình tự đại như tôi, không chừng anh cũng chán ngấy rồi, người trong nhà bắt buộc, phải hay không anh chỉ có thể vẻ mặt đau khổ mà cầu tôi tha thứ, cho anh kết hôn? Đương nhiên, tôi cũng phải thông cảm anh, bởi vì cái đó chẳng qua là kế ứng phó tạm thời của anh.”Tạ Đạt Mẫn bị vặn lại không lời nào để nói, cuối cùng, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn, nói: “Anh...đươc rồi, em nói cũng đúng, anh không có đem hết toàn lực che chở em, vậy...người bạn trai kia của em, anh ta có thể? Anh cũng không tin anh ta không có áp lực gia đình?”

An Trình mỉm cười nói: “Ha ha, anh ấy thật là không có. Chẳng qua, cho dù có, anh ấy cũng sẽ không giống như anh như vậy tránh tránh co lại.”

Tạ Đạt Mẫn quyết định chắc chắn, nói: “Anh cũng muốn thử xem, kì thật, một năm này, trong nhà của anh mọi người bị anh dây dưa không sai biệt lắm, có lẽ sẽ không quá phản đối. An Trình, em không thể nhẫn tâm như vậy, em cho anh một cơ hội nữa, chúng ta lại thử một lần được không? Chúng ta cùng một chỗ bảy năm rồi, thời gian bảy năm thanh xuân, tuổi đẹp nhất của nhân sinh, An Trình, cứ như vậy vứt bỏ sao?”

An Trình lắc đầu, nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, không có khả năng. Tôi yêu cầu người yêu trung thành với tôi đồng thời, cũng sẽ đối với người yêu trung thành. Tôi không có cơ hội cho anh, xin lỗi.”

Tạ Đạt Mẫn chưa từ bỏ ý định, An Trình đem nửa ly cafe trước mặt một hơi uống sạch, nói: “Đạt Mẫn, anh còn nhớ rõ trước kia chúng ta cùng một chỗ xem qua một câu triết ngôn không? Người không thể hai lần đi vào cùng một dòng sông. Nước sông chảy, thời gian trôi, cảm tình của người cùng không ngừng biến hóa. Lúc này đây, tôi đối với anh mềm lòng, chính là đối với bạn trai tôi bất trung. Anh lúc trước vừa ý tôi, cũng sẽ không hy vọng tôi là ngươi không có nhân phẩm như thế này? Cho nên, đừng có lại miễn cưỡng mình cũng miễn cưỡng người khác. Như vậy sau khi từ biệt, hy vọng lần sau gặp lại anh, anh cũng có tình yêu mới.”

An Trình không quay đầu lại rời đi, Tạ Đạt Mẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ, nửa ngày, cầm thật chặt nắm đấm, trong lòng hò hét: Không, An Trình, anh không muốn! Không muốn!

An Trình còn chưa đi đến xe, Đại Tráng đã sớm đi xuống xe, tựa ở trên cửa xe mỉm cười đợi.

Đã là mùa thu, dần trở lạnh, Đại Tráng thủy chung mặc không quen đồ vét, trừ phi tất yếu, càng thích mặc dễ chịu tiện lợi áo jacket thêm quần jean, lúc này chính là mặc như thế, áo jacket ngắn đến lưng quần càng nổi bật đôi chân thon dài rắn chắc, bọc ở trong quần jean màu tím, cả người thoạt nhìn tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, hướng An Trình tươi cười, tình cảm ấm áp ngập tràn.

An Trình cũng nhịn không được nữa hơi cười rộ lên.

Đợi An Trình đến gần, Đại Tráng giống như ảo thuật mà từ phía sau xuất ra cốc giấy, cười hì hì nói: “Mua cho em đấy, vẫn còn nóng.”

Nhét vào trong tay An Trình ly giấy ấm áp, ủ ấm ngón tay hơi lạnh của cậu, còn rất thoải mái, không khỏi hỏi: “Thứ gì vậy?”

Đại Tráng nói: “Sữa đậu nành. Khó thấy được có chỗ bán, liền mua.” Vừa nói, vừa đi vòng qua mở cửa xe cho An Trình, quen hầu hạ nữ vương lên xe.

An Trình nhịn không được cười lên, nói: “Em mới uống một ly cafe đi ra, chỗ nào uống nữa?”

An Trình cười nói: “Một ly sữa đậu nành mà thôi, chỗ nào uống căng bụng? Em còn nhớ rõ em khi nằm tại bệnh viện trấn, thích nhất uống cái này?”

An Trình cúi đầu cười yếu ớt, đặt ở bên môi nhấp một miếng, chất lỏng thơm ngon trượt vào ướt hầu: “Khi đó thực vất vả anh rồi.”

Đại Tráng cười hắc hắc, nói: “Sớm biết như vậy sẽ nhặt được một người xinh đẹp như vậy lại có thể làm vợ, chính là vất cả một trăm lần cũng nhận.”

Sau khi lên xe, An Trình ngồi ở vị trí kế bên chỗ ngồi tài xế, có chút nghiêng người, nhìn bên ngoài của sổ, thấy Tạ Đạt Mẫn cũng từ quán cafe đi ra, cúi thấp đầu, một bộ thất hồn lạc phách.

An Trình quả thật có chút không đành lòng, dù sao cũng là người từng thích, nhưng, hắn dây dưa không ngớt như vậy, An Trình cũng không có biện pháp, đành phải đem lời hung ác nói ra.

Hơn nữa, An Trình lo lắng nhất chính là, hắn có thể sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ tìm tới Đại Tráng...

Chủ động nói rõ vĩnh viễn so với bị động bị vạch trần thì tốt hơn.

Nếu như là do Tạ Đạt Mẫn nói cho Đại Tráng, sự thật còn không biết sẽ bẻ cong thành bộ dáng gì nữa? Không bằng chính mình thẳng thắn.

An Trình nhìn Đại Tráng đang muốn chuẩn bị khởi động ô tô, khó khăn mở miệng: “Đại Tráng, vừa rồi người kia, kì thật cùng cha không có quan hệ gì. Ách..”

Gần cửa sổ xe bỗng nhiên xuất hiện một bóng mờ.

Đại Tráng cùng An Trình đều ngạc nhiên ngẩng đầu, An Trình sắc mặt trở nên tái nhợt.

Đại Tráng không hiểu, nhìn, ngoài cửa sổ xe, đúng là người thanh niên tuấn mỹ vừa rồi nhìn thấy.

Hắn gõ cửa xe, nói: “An Trình, anh còn có lời muốn nói.”

Lại quay đầu nhìn Đại Tráng, nói: “Còn anh nữa, tôi cũng có lời muốn nói với anh.”

An Trình lông mi từ từ dựng thẳng lên, Tạ Đạt Mẫn biết rõ, đây là điềm báo An Trình nổi giận.

Nhưng, Tạ Đạt Mẫn không cố được nhiều như vậy, hắn chính là không phục, không cam lòng.

An Trình mở miệng: “Tránh ra. Không cần khiến tôi chán ghét anh.”

Tạ Đạt Mẫn con mắt đỏ thẫm, nói: “Tránh ra lại càng không có cơ hội. An Trình, em không thể không công bằng như vậy.”

Đại Tráng không hiểu cho nên nhìn, bỗng nhiên có chút hiểu, nhìn nhìn An Trình, lại nhìn Tạ Đạt Mẫn: “Em...Anh ta...”

Tạ Đạt Mẫn đứng thẳng người, đón lấy ánh mắt nhìn chăm chú của Đại Tráng, hơi ngạo nghễ nói: “Tôi là bạn trai An Trình. Hoặc là nói bạn trai trước. Tôi không biết lúc nào, An Trình phân loại cho tôi như vậy. Tôi cảm thấy không công bằng, cho nên, muốn lại bàn bạc chuyện này một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.