Chương trước
Chương sau
Edit+ Beta: Minh Miu

Chỉ chốc lát sau, cháo ở bên trong nồi đặt ở trên lửa bắt đầu bốc lên, hương vị cháo tản ra, Tiểu Mãn vốn dĩ không quá đói đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang, hỏi Đại Tráng: “Anh như thế nào còn không nướng thỏ? Em cũng đói bụng rồi.”

Đại Tráng nói nhỏ: “Trước khi ra ngoài không phải mới ăn bánh nướng áp chảo hay sao? Vợ, em rất khó nuôi nha, một lát liền đói bụng.”

Tiểu Mãn cười hì hì nắm lấy vạt áo trước của anh: “Anh lập lại lần nữa?”

Đại Tráng vội vàng gạt bỏ vẻ mặt tươi cười, nói: “Vợ em rất dễ nuôi, không phải muốn ăn thỏ rừng sao? Anh lập tức nướng.”

Tiểu Mãn hài lòng buông tay, nhìn Đại Tráng đứng lên, cầm dao găm vừa rồi lột da thỏ, chân dài di chuyển đến một thân cây cách đó không xa cắt một thân cây kích thước phù hợp, dùng dao găm vót, lại vót đầu ngọn cho nhọn, sau đó đem con thỏ đã ướp xong hương vị xuyên qua giữa, rốt cuộc đặt trên khung nướng, thở dài một hơi, nói: “Được rồi, chuẩn bị xong, xem cháo có chính hay chưa, đem lửa dọn ra.”

Đại Tráng từ trên lửa lấy xuống nồi cháo đã chín, để ở một bên cho nguội, liên tục nhắn nhủ Tiểu Mãn nói: “Nơi này có cháo nóng, coi chừng đá ngã, sợ em bị phỏng. Trong thôn chúng ta có một đứa bé năm tuổi rơi vào trong nồi cháo bị phỏng, sau đó chết.”

Tiểu Mãn lớn tiếng nói: “Đã biết, bà nội Điền.” Lải nhải những lời dọa người này nhất định là cấp bà nội, Đại Tráng anh phải có tâm tính của tuổi trẻ, đừng chưa già đã yếu nữa.

Con thỏ to mọng trở mình trên ngọn lửa, vốn là đỏ tươi dần dần biến vàng.

Đại Tráng tiếc hận nói: “Đáng tiếc trên đường không thể cầm theo đồ tốt, bằng không dùng bàn chải quét hai lớp dầu, sẽ càng thơm. Cũng may con thỏ này rất mềm, bản thân chứa dầu.”

Tiểu Mãn nghe xong chỉ là mãnh liệt nuốt nước miếng. Mỗi ngày trong nhà Đại Tráng làm các loại thức ăn ngon, vốn là rất nhạt, mấu chốt là mùi thơm này tự động chui vào lỗ mũi, đậu nành và các gia vị kia bản thân hương vị đậm đặc, lại trộn vào hương thơm thịt thỏ, quả thực thơm không chịu nổi. Sao không làm cho con trùng thèm ăn trong bụng bắt đầu ầm ĩ được?

Lại qua 10 phút, Tiểu Mãn rốt cục nhịn không được, hỏi: “Chịu không được rồi, quá thơm rồi, còn phải nướng bao lâu?”

Đại Tráng nói: “Ít nhất phải nửa tiếng.”

Tiểu Mãn lập tức lòng tràn đầy bi phẫn, nói: “Còn phải nửa, tiếng, nữa. Đói bụng, nghe mùi thơm này, hết lần này tới lần khác phải đợi một tiếng mới có thể ăn đến trong miệng, quả thực là xoắn dạ dày em. Giết khứu giác của em. Quá tàn nhẫn.”

Đại Tráng vội vàng trấn an vợ, nói: “Bề ngoài phải chín một chút, đợi lát nữa 10 phút nữa anh cắt một ít xuống cho em ăn trước, bên dưới còn phải nướng, con thỏ mập này, thịt dày, tốn thời gian à.”

Lại nướng trong chốc lát, Tiểu Mãn chỉ thấy con thỏ kia đều nướng chảy mỡ, nướng đến xèo xèo, dầu nhỏ vào trong lửa, tóe lên đóm lửa nhỏ “đùng”, thịt thỏ nướng càng phát ra hương thơm làm cho người thèm thuồng, Đại Tráng lúc này mới nhìn nhìn, nói: “Trên mặt sắp được rồi. Đến, Tiểu Mãn, em giúp anh nắm tay, để cho nó lại nướng lát nữa, anh điều chế nước chấm.”Tiểu Mãn vội vàng đáp ứng, nhìn thấy Đại Tráng đi qua ba lô bên kia, lấy ra một cái bình dầu vừng nhỏ cùng một cái chén nhỏ, phân phối một ít đậu nành cùng nhân lạc ở nhà đã xào xong bỏ vào, sau đó bưng tới cho Tiểu Mãn, nói: “Dùng cái này chấm ăn, bằng không thì, thỏ có tính nhiệt quá lớn, khiến cho em lở miệng.”

Ai nha, nam nhân ba tốt, nghĩ thật chu đáo. Tiểu Mãn vội nhận chén nhỏ, Đại Tráng liền dùng dao găm cắt một miếng thịt ra, đặt ở trong chén Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn chấm nước tương, không thể chờ đợi được mà đưa vào trong miệng.

Thịt thỏ nướng giòn, cắn một ngụm, dường như có thể cảm nhận được “gặc” một tiếng giòn tan, lập tức, hương nồng của thịt nướng trộn lẫn hương vị dầu vừng thơm ngát, đậu nành mùi vị bột tiêu, củ lạc giòn xốp hương vị tại đầu lưỡi lăn qua, chạm vào trùng kích vị giác, ăn ngon đến nổi khiến cho người hận không thể đem đầu lưỡi cùng nuốt vào.

Hơn nữa, đây mới thực là nguyên chất tự nhiên, không ô nhiễm, không sót lại mùi thỏ rừng, so với thỏ được chăn nuôi đại tràng sản xuất qua loa kia tuyệt đối không thể so sánh.

Ăn ngon, Tiểu Mãn bản tính tương đối bắt bẻ rõ ràng gió cuốn mây tan hai ba miếng liền đem thịt thỏ trong chén nhỏ ăn xong, lại vui vẻ mà đưa chén qua, chờ Đại Tráng cắt một miếng mới xuống.

Tiểu Mãn trong miệng vừa nhai vừa hỏi: “A..., ăn ngon chết mất, đời này đây là lần đầu nếm qua món thỏ nướng ngon nhất...Ồ. Đại Tráng, anh như thế nào không ăn? Anh không thèm sao?”

Đại Tráng vui sướng hài lòng nói: “Nhìn em ăn vui vẻ, anh liền vui vẻ.”

Kì thật, trong nội tâm Đại Tráng quay cuồng nghĩ, một miếng thịt thỏ tính là gì, lão tử càng thèm em. Nước miếng đều chảy dài rồi, không có biện pháp, cho em ăn no, anh mới bắt đầu ăn.

Tiểu Mãn ăn hết nửa con thỏ mập rốt cục bất động, Đại Tráng khuyên nói uống nửa bát cháo súc miệng cũng không chịu uống, nằm ở một bên trên đồng cỏ xoa bụng,tự cảm thấy ăn không tiêu nữa, mới chạy tới suối nước nóng bên kia chơi.

Thịt ngon bên ngoài con thỏ đều cắt cho Tiểu Mãn ăn hết, còn lại hơn phân nửa khung xương cũng sắp chính rồi. Chờ đến lúc toàn bộ đã nướng chút, Tiểu Mãn một chút cũng ăn không vô, Đại Tráng đành phải tự mình đến tiêu diệt, cũng may anh khẩu vị trước sau như một lớn, không riêng gì con thỏ còn lại, ngay cả cháo cũng uống hết đi phân nửa, lúc này mới quệt mồm, đem đồ đi rửa, dọn vào dọn vào, liền chạy đến chỗ Tiểu Mãn.

Hạng mục kích động nhân tâm sắp bắt đầu.

Tiểu Mãn cởi giày, vén lên ống quần, đem chân ngâm trong nước nóng, hít lấy mùi vị lưu huỳnh trong không khí, thích ý mà đong đưa chân, hưởng thụ ánh trăng trong đêm, ban đêm yên tĩnh, cùng với nước suối lượn lờ bốc khói.

Đại Tráng thứ nhất, liền vội vàng cởi quần áo người ta, đem người dồn ép vào trong góc, Tiểu Mãn không khang cự tại gió mát trăng thanh, trong suối nước nòng cùng với người thương làm, liền cũng phối hợp mà giơ cánh tay lên cao, thuận tiện cho anh cởi.

Nhất thời trần truồng, Đại Tráng trong ánh mắt toát ra lửa: “Tiểu Mãn, em thật đẹp.”

Không phải ư, dưới ánh trăng nhàn nhạt, bên trong hơi nước mờ mịt, Tiểu Mãn thân thể trắng nõn như ngọc, rốt cục ở trước ngực không phải băng gạc nữa rồi, lộ ra núm vú màu hồng nhạt.Rõ ràng là trời nóng đám đàn ông cao lớn thường xuyên cởi trần, nhưng ở trên người Tiểu Mãn lại có phong tình khác.

Đại Tráng mới lạ mà dùng tay sờ lên, tiếp theo bàn tay lớn đặt lên dùng sức chà xát vài cái, tiểu đông tay kia dưới bàn tay rõ ràng liền cứng rắn giống như hạt đậu, dưới lòng bàn tay Đại Tráng bất an mà giật giật.

Đại Tráng dời bàn tay nhìn, kinh dị phát hiện, oa à, nhỏ nhỏ kia rõ ràng đứng thẳng lên, cũng trướng thành nhan sắc đỏ tươi, làm lồng ngực tuyết trắng của Tiểu Mãn xinh đẹp, mị hoặc.

Đại Tráng vô cùng kinh ngạc, thốt ra: “Vợ, núm vú của em to ra...”

Nữ nhân mới gọi là núm vú~. Tiểu Mãn xấu hổ quay đầu trừng anh một cái, mắng: “Em chà xát cho anh như vậy, nhìn anh trướng hay không trướng...”

Đại Tráng bị vợ mắng, lại không thèm để ý, chỉ muốn cậu, còn một bên nữa, bên này to ra, bên kia khẳng định cũng trướng, không thể lạnh nhạt.

Làm sao to ra, Đại Tráng cũng không biết chuyện gì xảy ra, vậy là không thầy cũng thông tỏ mở miệng ngậm chặt nó, chỉ liếm lấy vài cái, quả nhiên, nhóc bên này đáng thương mới ra tay liền giống như nụ hoa, cứng ngắc, to ra.

Bây giờ, hai bên đối xứng rồi.

Đại Tráng yêu thích không rời “miệng” mà ăn tiểu đậu đậu của vợ, đồng thời động tác tay không ngừng, nhanh hơn khai thác thêm thân thể của vợ.

Trong nước suối ấm áp trắng nỗn, hai thân thể nam tính khỏe đẹp cân đối thân thiết kề nhau, hôn môi, trêu chọc, gần kề, vuốt ve, ma sát, lắc lư... xoa động mặt nước, kích thích hai người vốn dĩ hào hứng tăng vọt càng tăng cao hơn.

...

Một vòng chiến ngừng, chiến hỏa lại đốt.

Tiểu Mãn đã không còn khí lực rồi, một cặp chân thon dài quấn trên lưng Đại Tráng, sau đó dựa lưng vào trên mặt tản đá bên cạnh suối nước nóng, nương theo động tác của Đại Tráng vô ý thức phát ra thanh âm rên rỉ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Mãn bỗng nhiên ý thức trở về, dùng một chút khí lực còn sót lại lùi thân thể của mình còn vùi ở bên trong Đại Tráng, hữu khí vô lực nói: “Này đều đã làm bao lâu, anh như thế nào còn không ngừng?”

Hơn một giờ rồi đi, thằng này chọc vào trong một lát nghỉ một lát, chính là không chịu thành thật mà một hơi làm xong, cứ như vậy tiếp tục anh không bắn ra. Tiểu Mãn sắp mệt chết đi được, mặt sau nóng như lửa, đoán chừng xem xét muốn sưng lên, eo cũng đau muốn chết, chỉ hận không thể làm cho thằng này làm xong nhanh một chút để an ổn nghỉ ngơi.

Tiểu Mãn không hài lòng đẩy anh, ý đồ thoát khỏi bàn tay lớn giống như gông cùm xiềng xích của anh, đồng thời trong miệng mắng lên: “Buông ra. Không chơi. Lão tử sắp mệt chết rồi.”

Đại Tráng nhìn thoáng qua bầu trời màu xanh đậm, không cam lòng dừng tay như vậy, dứt khoát dùng môi phong bế miệng Tiểu Mãn đang ồn ào, đồng thời tốc độ như gió lốc làm cho Tiểu Mãn toàn thân phát run mê loạn rên rỉ.

Phóng túng đâm vào trong, nhiều lần đâm vào chỗ mẫn cảm trong cơ thể Tiểu Mãn nhịn không được lớn tiếng rên rỉ.

Liên tiếp không ngừng xông tới, còn nhiều lần đâm vào chỗ sau nhất mãnh liệt kích thích khiến cho toàn thân Tiểu Mãn giống như bị giật điện lắc lư rung rung, cuống họng cũng sắp hô ách: “Nhanh...nhanh...nhanh bắn...không được...nhanh lên...”

Dựa theo cách làm trước kia, Tiểu Mãn cho rằng đã đến đỉnh điểm, hai người đồng thời đạt tới khoái cảm, ai ngờ nhưng vào lúc này, Đại Tráng lại cố ý thả chậm tốc độ, liền giống như trong radio đang nghe từ đoạn âm thanh kích tình sục sôi đẹp đẽ nhất mà gặp phải máy ghi âm hư.

Ni mã!

Kẹp này, kẹp đến Tiểu Mãn phải chết đi sống lại, cả giận nói: “Anh hỗn đãn.”

Tiểu Mãn tức giận đến dùng móng tay cào anh, cào anh, nhưng hận móng tay quá ngắng, không làm đau con trâu điên này.

Thấy vợ mình khó chịu thành như vậy, Đại Tráng trong lòng đau đồng thời cũng có chút nhụt chí, nghĩ thầm, một trận giày vò này, sắp làm cho vợ mệt rã rời rồi, đợi vợ hồi phục tinh thần khẳng định trừng phạt anh.

Hơn nữa, Đại Tráng bản thân cũng không phải làm bằng sắc, chơi cái này cũng không phải nước thép đổ bê-tông, rốt cuộc là da thịt người, làm đến hai ba giờ còn có thể không mệt mỏi? Huống cho anh vẫn là bên xuất lực chủ yếu? Dù vợ nhỏ bé hoạt sắc sinh hương như thế nào cũng ăn không vô nữa.

Chỉ là, tâm tâm niệm niệm sao băng, còn có Đại Tráng nóng lòng ngóng trông đứa nhỏ hàm chứa huyết mạch hai người, thật sự là không có duyên sao?

Đại Tráng bận tâm thân thể người dưới thân, trong lòng anh đau vợ, đang muốn rút ra của mình tuốt hai cái bắn là được, lại thấy sao băng “Ngàn hô vạn gọi bắt đầu xuất hiện” trên bầu trời xanh đậm, kéo ra một “Cái đuôi” thật dài, xẹt qua trời cao, sáng lạn không gì so sánh nổi.

Đại Tráng kinh hỉ mà lắc Tiểu Mãn, nói: “Mau nhìn, thật sự có sao băng.”

Tiểu Mãn sắp không còn thở, nghe vậy chỉ là miễn cưỡng nâng lên mí mắt, nếu không phải cổ họng ách mắng không được, lúc này đã mắng vào lỗ tai Đại Tráng không ngớt rồi.

Tiểu Mãn trông thấy, một vì sao băng bay với tốc độ cực nhanh mà đến, chỉ là chói lọi một cái chớp mặt, lại trở về yên lặng.

Đại Tráng cảm động đến muốn khóc, vốn hào hứng đã dập tắt lần nữa tăng vọt, đồ vật chôn ở bên trong Tiểu Mãn giống như là tự mình có sinh mệnh nhất mạch nhất mạch cuồng nhảy dựng lên, Đại Tráng ngầm nhẹ một tiếng, dùng bàn tay lớn giữ chặt eo Tiểu Mãn, dốc sức chuyển động.

Nhanh| cảm giác ùn ùn kéo đến, chớp mắt ngập đầu.

Nhiệt hỏa dâng lên trong nháy mắt, Đại Tráng cầm lấy tay Tiểu Mãn đặt lên bụng cậu mừng rỡ như điên nói nhỏ: “Nó đã đến. Bảo bối, nó đã đến.”

Tiểu Mãn không biết là cực kì mệt mỏi phản ứng trì độn, hay là mất phương hướng ở bên trong thanh âm kích động cuồng hỉ của Đại Tráng, vậy mà theo Đại Tráng nói như vẹt lầu bầu một câu: “Nó đã đến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.