Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu

Đại Tráng đẩy một chiếc xe đạp Phường Hoàng Thập Lục ra, đối với Tiểu Mãn hất hất đầu, tiêu sái nói: “Lên. Anh nhấc em lên.”

Tiểu Mãn kinh ngạc nói: “Còn muốn cưỡi xe? Xa không?”

Đại Tráng nói: “Nói xa cũng không xa, hơn 5 km cưỡi xe nhanh một chút.”

Tiểu Mãn đang muốn ngồi chỗ phía sau, chợt phát hiện một vấn đề, miệng nhếch lên, nói: “Phía sau lưng anh một cái bao lớn như vậy, em như thế nào ngồi ổn được? Nếu trên đường vấp phải hòn đá, phía trước xe anh phất lên, còn không thể đem em hất xuống dưới? Vết thương cũ chưa ổn, thêm vết thương mới.”

Đúng nha, Đại Tráng vác trên lưng bao đồ, trong bao đồ một ít lương khô, còn có muối thô, dao nhỏ, cái nồi, thảm vân vân, dù sao phải ngủ ở bên ngoài cả đêm, còn phải nấu cơm, lo trước khỏi họa.

Bàn tay Tiểu Mãn từ bên trong lấy một đèn pin cực lớn của Đại Tráng, nói: “Còn mang theo cái này nữa, khó trách nặng như vậy.”

Đại Tráng cười thần bí, nói: “Vật này tốt, mấy cái này cần sử dụng, đến lúc đó em sẽ biết.”

Chỉ là, sau khi đem bao cầm xuống, Đại Tráng liền băn khoăn, cái này đặt ở chỗ nào, phía trước không có giỏ xe, mang trên vai sẽ đụng Tiểu Mãn, cũng không thể đội lên trên đầu, hay là đặt ở trên đùi?

Tiểu Mãn câu câu khóe môi, nói: “Để cho em mang đi. Anh chuyên tâm lái xe.”

Đại Tráng nhíu mi, không biết nên đem vật này đặt chỗ nào thì tốt, tự nhủ nói: “Đều là đồ vật dùng tốt”, rồi lại không nỡ cho Tiểu Mãn vác trên lưng, sợ Tiểu Mãn mệt nhọc, dù sao vết thương lớn mới tốt.

Đã có. Đại Tráng vỗ vỗ thanh ngang phía trước xe, nói: “Anh như thế nào không nghĩ tới, em có thể ngồi lên ở phía trước thanh ngang này...”

Ách...Ngồi ở trước thanh ngang. Ngồi ở trước thanh ngang. Ngồi ở trước thanh ngang.

Vậy chẳng khác nào ngồi ở trong ngực Đại Tráng, dùng tốc độ chậm chậm từ đường nhỏ trong thôn chạy đi.

Chính là nữ, khắp nơi rêu rao như vậy, cũng có chút xấu hổ, huống chi mình còn là nam.

Đại Tráng ngược lại là cảm thấy không có gì, còn hăng hái nói: “Ngồi ở phía trước tốt, cho dù phía trước đụng đá, em cũng là đụng vào trên người anh, tuyệt sẽ không hất em ra.”

Tiểu Mãn giảm thấp thanh âm xuống, nói: “Không phải vấn đề kia. Cái này cái này cái này...Rêu rao khắp nơi...Anh cũng không sợ người ta chê cười anh à...”

Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Muốn cười liền cười, cười có thể thêm hai miếng thịt sao? Dù sao so với dùng hai cái chân đi đường thì tốt hơn. Hơn 5 km, anh đi nhanh cũng phải một giờ, nếu mang theo em phải hai giờ, đã đến dưới chân núi, còn phải đi lên, em khẳng định không được, anh còn phải cõng em đi lên. Cưỡi xe có thể tiết kiệm một chút khí lực.”

Sao có thể không tiết kiệm một chút sức lức? Buổi tối còn có hoạt động trọng yếu kích động lòng người. Không riêng Tiểu Mãn phải giữ sức, Đại Tráng chính mình với tư cách dốc sức, cũng nhất định phải tiết kiệm năng lực. Tội gì vì để ý ánh mắt người khác liền đem mình mệt mỏi như chó. ”Vẫn là cưỡi xe đi.” Thấy Đại Tráng kiên trì, Tiểu Mãn còn chưa tính, cậu nghĩ nghĩ, chạy trở về phòng tìm một khăn quàng cổ Hứa Văn Cường và Trương Bạch ít năm trước đây lưu hành, lại đem mũ áo xung kích đội lên, lại quấn một vòng khăn quàng cổ, thẳng đến mặt đều che kín rồi, mới thản nhiên hướng về phía Đại Tráng tinh nghịch khiêu mi, nói: “Cái này tốt rồi, anh mất mặt, em không mất mặt.”

Đại Tráng khoan dung cười, nói: “Được được được, chỉ có một mình anh mất mặt. Em mang theo mũ khăn quàng cổ cũng tốt, thời tiết lạnh, gió lại lớn, thổi tới trên mặt khó chịu, vừa vặn ngăn cản vừa ngăn gió.”

Sự thật chứng minh Tiểu Mãn hoàn toàn là quá lo lắng, bởi vì thời tiết lạnh, lại là thời kì mùa nông nhàn, một đường chạy đi qua dường như không có người nào, chính là ngẫu nhiên dưới ruộng người làm việc tay chân, ai không muốn tranh thủ thời gian vội vàng xong trở về uống chút nước ấm canh nóng? Cho nên, dường như không có người ngẩng đầu lên nhìn qua hai người. Cho nên Đại Tráng mang theo Tiểu Mãn một đường thuận lợi đi.

Lái xe nửa giờ, đã đến dưới chân núi Thanh Liên.

Mùa đông mặt trời xuống núi sớm, mới hơn bốn giờ chiều quang cảnh chung quanh, mặt trời đã nghiêng về sau lưng núi, Tiểu Mãn nhảy xuống xe đạp Đại Tráng, tháo xuống mũ khăn quàng cổ, ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy cây thông thẳng đến trời xanh, đem núi rừng che đi có chút u ám. Nghĩ đến hai người sắp tiến hành qua đêm ở nơi núi rừng, hung phấn đến con mắt tỏa sáng, máu lưu động tựa hồ cũng tăng tốc một chút.

Tiểu Mãn vung tay sai phái, Đại Tráng thì là trời sinh bộ phận hậu cần, lúc Tiểu Mãn ngắm phong cảnh xem hiếm lạ, Đại Tráng thì quay đầu nhìn chung quanh xem giấu xe đạp của mình chỗ nào phù hợp, dù sao đường dốc có chút thẳng đứng, mang theo xe không thể cưỡi chỉ có thể đẩy, hiện tại chính là vướng víu rồi, không bằng đặt ở chân núi, sau đó cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có người trộm chạy đi.

Đại Tráng không dễ dàng mới tìm được phía sau dốc nhỏ, đem xe đạp khóa còn chưa đủ, lại cầm một sợi dây xích khóa xe đạp, đem xe đạp cùng một thân cây khóa cùng một chỗ, chỉ sợ có người mở không được khóa dứt khoát khiêng xe chạy. Cuối cùng, Đại Tráng còn tìm được rất nhiều cành khô đến đem lên che xe đạp, xem như vật che chắn.

Tiểu Mãn thấy không ngừng bĩu môi, nói: “Cái xe đạp này nếu là người, nó lúc này sẽ phải khóc, trói gô toàn bộ à.”

Đại Tráng đối với Tiểu Mãn nhún nhún vai, nói: “Cứ như vậy cũng không biết có thể hay không đề phòng cướp. Ai, hy vọng lúc chúng ta xuống núi, xe này vẫn còn ở chỗ này, bằng không thì, hai ta cũng chỉ có thể vung chân đi đường về nhà.”

Tiểu Mãn không cho là đúng nói: “Một cái xe đạp rách nát như vậy, ai muốn à? Đoạn đường này chạy tới, xương cốt đều sắp lỏng lẻo rồi.”

Đại Tráng trạc trạc cái mũi thanh tú của Tiểu Mãn, trìu mến nói: “Em thật yếu ớt, nhưng, anh thích. Đến, vợ yêu kiều của anh, mệt mỏi liền nghỉ ngơi, anh cõng em lên lưng lên núi.”

Tiểu Mãn không chịu, vất quả lắm mới đến, không khí trong lành, đang hận không thể khắp nơi đi một chút, chơi một chút, chỗ nào muốn người khác cõng? Hơn nữa, mặc dù Đại Tráng luôn mồm hô hào “vợ” “vợ”, nhưng Tiểu Mãn cũng không có khả năng thực coi mình là phụ nữ, khắp nơi đều muốn người chăm sóc che chở.Tiểu Mãn hoảng hốt nhớ rõ mình dường như là người thích vận động, nhưng là người trong thành phố bên ngoài vận động cùng dân quê vì sinh tồn mà tiến hành đi lại săn núi rừng không giống. Người trong thành vận động bên người giống như là ở trong thành phố chán ngấy rồi, đổi địa phương chơi một chút, toàn bộ khu vực vui chơi, giải trí, đến chơi một chút, cảm giác như chuồn chuồn lướt nước, đẹp đẽ nhưng lại phí tiền, ở trong mắt dân quê quả thực chính là dùng tiền chơi đùa nhà nhà, có tiền đốt sạch.

Mà theo Đại Tráng như vậy vừa đi, vừa ngắm phong cảnh, vừa còn có thể thuận tay săn gà rừng, săn thỏ con, hái chút nấm vân vân, quả thực thú vị vô cùng, nhưng lại không tốn một phân tiền, là thật sự đang bảo vệ môi trường sinh hoạt du lịch vui vẻ.

Tiểu Mãn tâm vui vẻ, một đường hỏi Đại Tráng “mùa đông còn có thể có nấm? Vạn vật sinh trưởng không phải đều là mùa xuân sao?”

Đại Tráng nói: “Mùa đông nấm không phát triển, trời thu nấm phát triển, nhưng, người đến trong núi rất ít, không có người hái liền vẫn còn. Em xem.”

Đại Tráng lôi kéo Tiểu Mãn trước một gốc cây chặt mấy năm trước, ngồi xổm bên cạnh thân cây còn sót lại, chỉ vào xung quanh gốc cây nói: “Xem. Đây không phải là nấm là cái gì?”

Tiểu Mãn nhìn kĩ, hắc, thật sự. Bốn phía gốc cây một vòng nắm trắng thật dài, chỉ là, bộ dạng hơi khô quắt, không giống cây nấm bán trên thị trường tươi mới nhiều nước.

Đại Tráng nói cho Tiểu Mãn biết: “Vỗn dĩ theo mùa, cây nấm này là phải chết, chỉ là, tại đây vừa vặn không có cây cối che đậy, ánh nắng mặt trời chiếu vào, lại có gió thổi, liền đem những cây nấm này hong khô, còn phải giữ lại buổi tối anh làm gà nướng cho em ăn. Nếu ở dưới tán cây rậm rạp khác, ánh mặt trời không đến gió thổi không đến, đã sớm ngâm ủ nát làm phân bón rồi.”

Tiểu Mãn đã hiểu, ah, hóa ra phía dưới gốc cây mới có nấm, kì thật không phải nấm, mà là “thi thể” cây nấm, chỉ là bởi vì khí hậu cùng gió mát vừa phải quét phía dưới, biến thành có thể dùng “thây khô” ăn.

Đại Tráng bất đắc dĩ nói: “Anh một năm phải bắt thiệt nhiều những đồ chơi nhỏ kia, chỉ là, bình thường đều là dùng cặp hoặc là dây thừng bắt, dùng ít sức. Tay không bắt, ngay cả chó giúp đỡ cũng không có, anh thật đúng là không có gì để bắt. Nếu bắt không được, chúng ta buổi tối liền phải ăn súp nấm, chấp nhận ăn chút canh đi.”

Tiểu Mãn lộ ra biểu lộ thất vọng, nói: “Thôi đi cưng, sớm nói em liền không tới. Cắm trại dã ngoại rõ ràng không có nướng thức ăn.”

Đại Tráng lập tức nói: “Chọc em thôi, đã mang em đến, còn có thể không chiêu đãi tốt em? Yên tâm đi, không có cặp không có chó săn, cũng bắt được.”

Tiểu Mãn lại hào hứng tăng vọt lên, nói: “Thật sự? Vậy thì tốt quá. Ai, anh như thế nào bắt? Con thỏ nóng nảy có thể cắn người, gà rừng chỉ sợ cũng không dễ dàng bắt, gà rừng còn có thể bay nữa.”

Đại Tráng vỗ vỗ ba lô trên lưng, nói: “Cái túi trên lưng anh sắp có công dụng rồi.”

Tiểu Mãn vội nói: “Vậy nhanh lên, em cũng không thể chờ đợi được nữa.”Đại Tráng nói: “Còn phải chờ một lát. Phải đợi trời tối thỏ mới có thể xuất động. Chúng ta trước xem phân thỏ trên mặt đất một chút, tìm địa phương nhiều thỏ bắt, muốn bắt liền bắt nhiều một chút.”

Đi trong chốc lát, Đại Tráng chỉ trên mặt đất đối với Tiểu Mãn nói: “Ở đây nhiều thỏ, xem, trên mặt đất rất nhiều phân thỏ.”

Tiểu Mãn cúi đầu nhìn thoáng qua, vô cùng mờ mịt, ở đâu có phân, cậu như thế nào không thấy được.

Đại Tráng nở nụ cười một tiếng, dùng đầu chân điểm một chút, nói: “Chính là cái này, em nhìn không thấy?”

Tiểu Mãn nhìn kĩ, hắc, thật đúng là có, chỉ là, thoạt nhìn cùng với nòng nọc nhỏ sau khi bơi lên bờ giống nhau, chẳng lẽ cái này là phân thỏ?

Nhìn Đại Tráng thần sắc chân thật đáng tin, rõ ràng là đúng, Tiểu Mãn gật gật đầu, nói: “Được,biết rồi. Em lần sau cũng quen rồi.”

“Vậy bây giờ...bắt đầu bắt sao?” Tiểu Mãn kích động hỏi.

Đại Tráng nói: “Còn phải chờ một lát, thứ thỏ rừng này đã nói dễ bắt cũng dễ bắt, nói không dễ bắt cũng không dễ bắt, nó bình thường là ban ngày trốn bên trong động ngủ, buổi tối mới ra ăn cỏ, tục ngữ nói, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, ha ha ha, kì thật thỏ cũng giống vậy, bằng không thì, nó nếu ban ngày chạy loạn, sớm đã bị người bắt hết, đều diệt chủng rồi.”

Tiểu Mãn bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ah, hóa ra là như vậy. Vậy chúng ta đợi lát nữa, nhưng, có một vấn đề, trời nếu tối, chúng ta cũng liền nhìn không thấy rồi, cho dù thỏ đi ra ăn cỏ, em cũng nhìn không thấy.”

Đại Tráng đem đèn pin từ trong bọc túi lấy ra, nói: “Cho nên, cái này liền phát huy công dụng rồi. Tiểu Mãn em có thể không biết, gà rừng và thỏ rừng đều có một đặc điểm, đặc biệt sợ ánh sáng. Gà rừng nữa, là thấy ánh sáng liền nhất định ở chỗ đó, em cầm dây thừng dễ dàng bắt lấy nó. Thỏ rừng phải phiền hà chút ít, nó sẽ chạy, nhưng, nó lúc chạy có một đặc điểm, nó thích chạy vòng vòng dưới ánh sáng, em liền đuổi theo nó, luôn cầm đèn pin bắt nó, nó liền chạy không được, đến lúc đó anh lấy ná cao su bắn chân sau nó, có thể ok.”

“Ah—hóa ra là như vậy.” Tiểu Mãn lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, đối với Đại Tráng giơ lên ngón tay cái, nói: “Biện pháp này thật là khéo, may mà anh nghĩ ra.”

Đại Tráng gãi gãi đầu, nói: “Cũng không phải anh nghĩ ra được, là có một lần đi theo người đi lên núi, nhìn thấy người khác làm như vậy, anh cũng liền học tập một chút, về sau càng ngày càng thuần thục, ngược lại là so với lúc đầu dạy anh chiêu số này người còn săn nhiều lắm. Ngoại trừ cái này, còn có phương pháp tay không bắt thỏ, chính là tìm hang động thỏ, bình thường có mấy cái động nhãn, ở bên trong động nhãn xông khói, mặt khác ở trước mấy động nhãn làm bẫy, cũng có thể bắt được thỏ, hơn nữa là bắt gọn, một lần có thể bắt được rất nhiều thỏ, thỏ lớn thỏ nhỏ đều có. Chỉ là, anh vẫn cảm thấy có chút hao phí công sức, hơn nữa, vạn nhất bắt được thỏ con chưa trưởng thành, nhìn cực kì không đành lòng, cho dù thả nó không ăn, nhưng, bắt mẹ hoặc ba nó ăn hết, nó chẳng phải trở thành thỏ nhỏ mồ côi sao? Cho nên, anh bình thường không cần loại phương pháp này.”Tiểu Mãn cười nói: “Đúng, em cũng tán thành, chúng ta ăn động vật là bất đắc dĩ, nhưng, không thể hành hạ động vật đến chết. Còn có, Đại Tráng, em còn phát hiện anh có một ưu điểm rất lớn, năng lực học tập của anh rất mạnh, học cái gì đều nhanh, còn có thể suy nghĩ cải tiến, thực khó được, làm em nhớ tới thợ thủ công văn hóa Nhật Bản. Không cẩn thận tán gẫu lâu như vậy, Đại Tráng hiện tại trời tối rồi, có thể bắt đầu chưa?...”

Tiểu Mãn nói còn chưa dứt lời, đã thấy Đại Tráng đặt ngón tay ở bên môi, làm động tác “hư“.

Tiểu Mãn vội vàng không lên tiếng, cũng theo ánh mắt Đại Tráng chậm rãi quay đầu.

Trên cây sau lưng Tiểu Mãn, không biết như thế xuất hiện một con gà rừng màu sắc lộng lẫy, nâng cao bộ ngực, cái đuôi dài năm màu lây động, xinh đẹp vô cùng.

Đại Tráng đem đèn pin cầm ở trong tay, sau đó, động tác từ từ nâng lên cao, nhằm vào con gà rừng.

Bỗng nhiên, ánh sáng đèn trắng như tuyết mạnh mẽ bắn một phát ra ngoài.

Tiểu Mãn vội vàng trở lại nhìn,

Chỉ thấy con gà to lớn xinh đẹp kia thật sự vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, giống như là dừng hình ảnh.

Đại Tráng nhỏ giọng nói: “Cho em cầm đèn. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đi ra một con, anh lưới cũng không có lấy ra.”

Tiểu Mãn vội vàng nhận lấy, giúp Đại Tráng giơ đèn, vọt lên tay Đại Tráng cực kì nhanh từ trong ba lô móc ra lưới, thừa dịp con gà ngốc kia bị ánh đèn mạnh mẽ chiếu lên mất đi năng lực hành động, Đại Tráng mạnh mẽ mà buông tay.

Lưới bay ra ngoài, dùng sức chụp trên thân con gà rừng.

Gà rừng bi ai mà phát ra một tiếng “khanh khách” kêu to.

Đại Tráng đi qua đè lại gà rừng, cầm lên xem, lập tức nở nụ cười, nói: “Đoán chừng nặng 2,5-3kg, gà này rất mập, ngược lại là so với chúng ra nuôi tốt hơn một chút. Tốt, Tiểu Mãn, em giữ lấy lát nữa làm gà ăn mày. Hiện tại bắt thỏ con.”

Ná cao su là Đại Tráng tự mình làm, làm từ thân cây dâu, vô cùng hợp quy tác, nhìn giống như một loại cung nỏ nhỏ, làm Tiểu Mãn nhìn yêu thích không buông tay, nói: “Cũng làm cho em một cái.”

Đại Tráng vội vàng nói: “Thuộc về em rồi. Chỉ là, hiện tại trước cho anh mượn sử dụng.”

Tiểu Mãn nhịn không được cười, sờ lên đầu của anh, nói: “Lúc này mới nghe lời.”

Khoảng 10 phút sau, trời rốt cục hoàn toàn tối, khắp nơi tối đen như mực, Tiểu Mãn có chút sợ hãi, kéo bàn tay Đại Tráng, chăm chú theo sát cước bộ của anh, nghĩ thầm, may mắn mùa đông rắn đều ngủ đông, bằng không giầm lên một cái liền quá dọa người rồi.

Đại Tráng dựng thẳng tai, cảnh giác mà thả chậm cước bộ đi tới, chính thức “mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng“.

Bỗng nhiên, Đại Tráng mạnh mẽ giương đèn pin trong tay, Tiểu Mãn theo ánh sáng trắng như tuyết từ ngọn đèn nhìn, oa nhét. Quả nhiên có một con thỏ rừng to mọng đang ôm cỏ mãnh liệt gặm.Ngọn đèn liền chiếu vào ánh mắt thỏ mập, sợ tới mức nó vẫn không nhúc nhích.

Tiểu Mãn vội vàng ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên một tản đá, dùng ná cao su Đại Tráng đối với con thỏ thử một phát.

Đáng tiếc, ná cao su này nhìn không tệ, dùng đến lại không thuận tay, Tiểu Mãn không trúng, tản đá từ bên người con thỏ bay qua.

Con thỏ kia giật mình kịp phản ứng, lập tức bắt đầu chạy trốn như điên.

Đại Tráng đoạt ná cao su từ trong tay Tiểu Mãn, mang theo đèn chiếu vào con thỏ đuổi theo, Tiểu Mãn cũng chạy theo.

Quả nhiên, con thỏ kia rất ngốc, vì tham luyến ngọn đèn này, thủy chung không có chạy khỏi phạm vi đèn chiếu. Đại Tráng đuổi trong chốc lát, đem đèn giao cho Tiểu Mãn tiếp tục giơ, chính mình nhặt đá kéo cung, nhắm trúng.

Con thỏ cướp đường chạy như điên lần này vận khí không tốt, không có tránh được Đại Tráng lần này. Chân trái phía sau ngắn mà tráng kiện sau khi bị đá bắn trúng lập tức mềm nhũn, chân phải phía sau đang khống chế không nổi mà chạy về phía trước, thân thể mất cân đối, thoáng cái đụng cây, ngất đi.

Đại Tráng nhặt lên con thỏ bị đụng chóng mặt, dùng dây thừng trói, nói: “Thức ăn hôm nay đều đủ rồi. Nếu trên đường còn bắt nhiều hơn, chúng ta còn có thể cầm lấy đi lên chợ bán.”

Tiểu Mãn có chút không phục, nói: “Ná cao su kia của anh không dùng được, như thế nào anh có thể dùng được?”

Đại Tráng cười nói: “Em có thể không quen. Nói như vậy, ná cao su làm từ trúc dùng tốt, chính xác tốt, chính là khí lực nhỏ, bắn chuột đồng sóc có thể, bắn thỏ rừng không được, anh đây là làm từ thân cây dâu, sức lực lớn, bắn trúng không sai sót lắm, em luyện nhiều, nắm giữ kĩ xảo thì tốt rồi.”

Tiểu Mãn vội nói: “Được, anh dạy em, lần sau em cũng muốn cùng với anh bắn một con thỏ rừng lớn như vậy.”

“Good.” Đại Tráng nói: “Chỉ là, chúng ta hôm nay việc còn nhiều, trước không vội cái này. Đi, trước đi suối nước nóng bên kia.”

Đã đến bác sĩ Lưu nói chính là phụ cận suối nước nóng hình lưỡi liềm kia, Tiểu Mãn cảm thấy, cho dù lão già kia gạt người, chuyến đi này cũng không tệ. Cảnh sắc thật đẹp.

Dưới ánh trăng, hơi nước đằng đằng, sương mù tỏ khắp, trong không khí phiêu đãng suối nước nóng đặc biệt có mùi lưu huỳnh.

Tiểu Mãn không khỏi tự đấy lòng mà tán thưởng: “Oa, chỗ này xem như không tệ. Nhưng, em không rõ, tài nguyên suối nước nóng tốt như vậy, như thế nào không thấy khách du lịch đến đây?”

Đại Tráng nói: “Này không tính là gì, cách thôn chúng ta hơn 50km suối nước nóng Đại Cát mới đẹp, hầu như là đi ba năm bước thì có một cái, vẫn là không có người đi. Phụ cận nhiều núi, đường rách nát, xe không thể lái vào, chỗ nào khách du lịch đến?”

Tiểu Mãn lắc đầu, nói: “Nói rõ các anh ở đây khai phá sử dụng thật sự là không chu đáo. Nhưng cũng tốt, nếu khai phá tốt rồi, chúng ta hôm nay liền không thể ngâm suối nước nóng tự nhiên vị tinh khiết như vậy rồi.”

Đại Tráng cười nói: “Đúng vậy.” Nghĩ thầm, nếu là có du khách, mình cùng Tiểu Mãn đêm nay gieo hạt chẳng phải ngâm nước nóng rồi? Phi phi phi, mỏ quạ đen, ai nói muốn ngâm nước nóng.

Đại Tráng không nghĩ tới mình trong lúc vô tình lại đụng phải một hài âm, lập tức có chút nhụt chí, nghĩ lại lại nghĩ, cho dù ngâm nước nóng thì thế nào? Có thể ở trong suối nước nóng cùng vợ làm một lần, ngược lại là cũng không tệ, hắc hắc hắc, cái này người trong thành nói “lãng mạn” à.

Đại Tráng để cho Tiểu Mãn trước xuống nước ngâm trong chốc lát, nói anh muốn chỉnh lý gà cùng thỏ, còn phải chuẩn bị công việc nhóm lửa, không đủ một giờ làm không xong.

Tiểu Mãn không chịu, nói: “Nếu em ngâm một giờ, chờ lúc anh lại đến em liền không muốn nữa, hơn nữa, suối nước nóng này mặc dù tốt, ngâm lâu cũng không được, có thành phần các vị thuốc đấy.”

Đại Tráng nghe có lý, liền để cho Tiểu Mãn giúp đỡ mình nhặt một ít nhánh cây khô, giúp đỡ nhóm lửa, bản thân anh nhanh tay nhanh chân đem con thỏ giết, nhanh nhẹn lột da, dùng muối thô mang đến, cần mẫn như thế bột cùng đậu nành vân vân xoa một tầng cho con thổ, trước đem nó ướp gia vị hấp dẫn để ở một bên, sau đó tới giúp Tiểu Mãn nhóm lửa.

Sau khi nhóm lửa xong, Đại Tráng mang gạo đến đổ vào bên trong một vại nhỏ treo trên cái giá trên lửa nấu cháo, sau đó tới chỉnh lý con gà kia.

Tiểu Mãn tò mò nhìn anh, nói” Như thế nào không nhổ lông?”

Đại Tráng liếc mắt nhìn Tiểu Mãn, nói: “Em không phải muốn ăn gà ăn mày sao? Chỉ là, lúc này ăn không được, phải chờ tới sáng mai mới có thể ăn.”

“À? Vì cái gì? Tiểu Mãn có chút thất vọng.

Đại Tráng nói: “Con thỏ mập như vậy, hai ta cũng ăn không hết, gà liền giữ sáng mai ăn. Hơn nữa, thỏ cùng gà cách làm không giống, thỏ là gác ở trên lửa nướng, hơn một giờ liền chính. Gà là đặt ở trong đóng lửa nướng, thời gian dài lắm, cả đêm mới có thể được.”

Tiểu Mãn lúc này mới bỏ qua, nhìn Đại Tráng đem bụng gà cắt mở, đem nội tạng máu me nhày nhụa gỡ bỏ ném đi, lại đem nấm trước đây hái được hợp với vụn thịt heo trong nhà xào xong rồi trộn lẫn, nhét vào trong bụng gà đã rửa sạch, dùng giấy báo gói kĩ, lại đào mấy đóng bùn xung quanh hồ, nhìn thấy như vậy, không khỏi không có tiền đồ mà nuốt từng ngụm nước bọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.