Lại qua thêm ít ngày, nhờ y thuật và sự trị liệu cẩn thận của Đại Bạch, tình trạng thân thể An Thiếu Du từ từ chuyển biến tốt đẹp, dư độc trong cơ thể cũng gần như bài trừ sạch sẽ, mà bởi vì có mục đích “muốn đi gặp Chanh Âm” này, An Thiếu Du cũng phối hợp nhiều hơn so với trước kia, có ý niệm tiếp tục sống sót, nhưng có lẽ là bởi vì giọng nói và khuôn mặt bị tổn thương, hắn vẫn trầm mặc ít nói như trước.
Trong khoảng thời gian hắn khỏi bệnh, Diệu Linh tựa hồ cũng bởi vì có chuyện riêng mà ly khai gian nhà Đại Bạch đang ở, tiếp đó cứ cách mấy ngày lại đến xem tình trạng An Thiếu Du.
An Thiếu Du ngoài mặt không nói ra, nhưng trong lòng cũng âm thầm đối với vị lão bản này của Chanh Âm tràn ngập tò mò, hắn nhìn thấy Diệu Linh lần này cùng với trước đây bất đồng, không phải lão bản Căng Uyên Lâu trang điểm sặc sỡ huênh hoang, hắn hiện tại một thân tử sắc trường sam đơn giản, phía trên thêu kim tuyến cẩm lý (cá chép bằng kim tuyến),tao nhã đoan chính, khuôn mặt nhỏ nhắn từng dày đặc son phấn kia cũng khôi phục dung mạo nguyên bản, phượng mâu tinh mục (mắt phượng lấp lánh như sao),thanh tân tuấn dật, so với thời điểm làm lão bản tốt hơn nhiều.Đến tột cùng là nguyên nhân gì mà khiến cho một thiếu niên nhìn qua giống như còn chưa trải sự đời lựa chọn con đường này vậy chứ?
Thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm Bạch đại phu, nhưng đáp án nhận được lại là lời cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tieu-phong-tran-chi-nghiet-duyen-nghiet-duyen/732990/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.