Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54
Chương sau
“Ngươi mua mấy thứ của nữ nhân đeo làm gì?” Lâm Hoài hôm nay hưng phấn, nói nhiều hai câu liền thấy giọng bắt đầu có điểm không thoải mái, âm lượng chậm rãi hạ xuống. “Mang về bán lại cho mấy cung nữ kia nha, đừng nhìn thấy đồ chơi này nhỏ, đem vào trong cung có thể bán với giá rất cao.” Thanh Phong nhỏ giọng nói, “Huống hồ cung nữ trong cung đeo nhiều trang sức cũng không bằng mấy vật nhỏ tinh xảo này a.” Lâm Hoài cơ hồ có thể thấy trong mắt hắn lóe ra ánh sáng của tiền… Nguyên lai Thanh Phong không chỉ là một Bát Quái cuồng, mà còn là một tên tài quỷ, sau này tốt nhất không nên mượn tiền hắn không chừng hắn còn cho vay nặng lãi. “Thiếu gia, bên kia có một cửa hàng An Quốc!” Thanh Phong dùng vẻ mặt tiểu cẩu mang thần sắc cầu xin thúc giục nhìn Lâm Hoài ý muốn đến chỗ cửa hàng kia để xem đồ. Ta như thế này có được tính là chui đầu vào rọ không? Cam chịu suy nghĩ, Lâm Hoài hết cách đành bước theo. Chữ tốt! Cực kì chính xác… Ách, lối chữ lệ? (*) Nghiêng đầu ngẫm lại, Lâm Hoài thật sự nhớ không ra thư pháp có cái chữ “Hà Phẩm Chất Các” kiểu 3 chữ gỗ mun chụm lại được tô màu vàng kim này. (*) Chữ lệ 隶: Kiểu chữ thông dụng thời Hán. Phía trên cánh cổng điêu khắc hoa văn cây nho hình dây leo uốn lượn, cả mấy quả nho cũng được miêu tả rất sinh động. Mấy ngọn đèn Liên Hoa tỏa ánh sáng mờ ảo, ngọn lửa nghịch ngợm nhảy lên, liền đánh thức toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng, tản ra khí tức thần bí cao quý. Gian hàng nhà họ Hà được các hiệu khác gọi là quầy, hàng hóa nhìn có vẻ tùy ý để lung tung, bất quá chủ tiệm thật có dụng ý, bởi vì mỗi lần bày biện đều đem mặt hàng tốt nhất để ra trước. “Đến mua trang sức cho người trong lòng sao?” Chủ tiệm còn trẻ đến ngạc nhiên, mái tóc dài màu nâu dợn sóng tùy ý dùng dây lụa trắng buộc lại, vài sợi rũ xuống trên bờ vai thon gầy, phối cùng y phục màu đỏ hồng tay áo rộng viền kim tuyến, nhìn có vẻ biếng nhác, đem một thân thương nhân khôn khéo che dấu e rằng vô tung vô ảnh. “Đúng vậy đúng vậy.” Thanh Phong thuận miệng phụ họa, lực chú ý rõ ràng tập trung vào mấy món đồ vật tinh xảo kia. “Trang sức mới còn chưa đưa tới, chỉ sợ công tử phải thất vọng ra về thôi.” Chủ tiệm cười, ngữ điệu thong thả, không có cái dạng vì lợi trước mắt của mấy tay thương nhân nên có, “Công tử mấy ngày sau hãy đến.” Thanh Phong là người thông minh, thu hồi ánh mắt, nói: “Không tiện, sáng mai thiếu gia nhà ta phải đi rồi.” Chủ tiệm cười khẽ, “Nguyên lai không phải người ở Hoàng Thành, được rồi. Chỗ này ta còn một số mẫu trang sức mới, cũng khá lắm.” Đứng dậy kéo cái ngăn tủ phía dưới lấy ra một cái hộp gỗ màu tía tô, đứng gần còn có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm ngát. Cực phẩm! Cho dù quen nhìn thấy hàng tốt ánh mắt Lâm Hoài cũng bị hấp dẫn, rướn cổ lên nhìn — mã não, hổ phách được khảm đầy trên cây trâm ngọc trước mặt, sợi dây khảm bạc buông nhẹ xuống, tự nhiên trang nhã, như đóa tiểu Kim Liên nửa khép nửa mở cao quý không lấm bụi trần. Chả trách các quốc gia quý tộc đều đổ xô đi mua a, đích xác là có giá trị. Sau khi tấm tắc cảm thán, Thanh Phong liền lấy tiền ra mua, đang cầm cây trâm bảo bối trong tay, cười đến miệng đều không thể khép lại. “Chậm đã! Ta muốn cây trâm này!!” Không biết từ lúc nào trước mặt Thanh phong xuất hiện một thiếu niên mặc cẩm y, bộ dáng đúng là điên đảo người khác, bất quá thần tình thật ngang ngược, ấn tượng của người khác đối với hắn chắc cũng chỉ dừng ở việc ăn chơi trác tán thôi. Vừa nghe có người muốn lấy cây trâm, Thanh Phong liền như đem mạng ra siết cây trâm thật chặt. “Là ta mua được trước, ngươi nói vậy là có ý gì!!? Thanh phong có bao giờ chịu qua loại tính khí đó đâu, ngay cả Lâm Hoài – thập nhất điện hạ trước mặt hắn cũng chưa từng nói nặng hắn một chữ nào, huống chi là ông A bà B hay công tử gì gì đó?! Xách giày cũng không xứng. “Ý tứ chính là ta cần cây trâm trên tay ngươi.” Cẩm y thanh niên cười lạnh, giương tay định giật lấy. Hắn đem theo tôi tớ đi hoàng hành đã thành quen, vừa nhìn thấy thiếu gia mình như thế, lập tức gào lên muốn cướp đồ. “Thiếu gia cứu mạng!!” Bị vây đánh đến đau nhức, Thanh Phong gắt gao cẩm cây trân Nê Thu chui ra sau Lâm Hoài mà trốn, thần khí hiện rõ:”Phi! Cướp đồ của người khác!! Không biết xấu hổ.” Tôi tớ giận dữ muốn xông lại đánh, cẩm y thanh niên liền ngăn cản, cười nói, “Đừng động thủ trong Hà các, tránh làm bẩn chỗ của chủ tiệm.” Hắn không thể không kiêng kị Hà Phẩm Các, nếu hắn còn muốn mua đồ để đi lấy lòng các người đẹp, tuyệt đối ở đây không được làm càn. Chủ tiệm khẽ khom người, “Đa tạ công tử.” Ánh mắt tên cẩm y thanh niên dừng trên người Thanh Phong cùng Lâm Hoài bỗng biến đổi, lập tức trở nên dâm tà. Hắn lúc đầu nghĩ Thanh Phong là ông chủ, sau lại nghe Thanh Phong kêu ông chủ cũng không để trong lòng, hiện tại nhìn lại…tấm tắc…thượng hạng a thượng hang!! Tuyệt đối là thượng hạng luyến đồng, nhìn xem cái eo nhỏ nhắn, nhìn nhìn lại diện mạo, mông kia cũng rất vểnh, nếu hảo hảo dạy dỗ, nhất định là mất hồn. Ánh mắt dính trên người Lâm Hoài cơ hồ xé cũng không ra. Hỏng rồi! Lâm Hoài cả người rét run. Được, quả nhiên y chan Thanh Phong, không phải người tìm phiền toái mà là phiền toái trực tiếp tìm đến! “Vật nhỏ, có muốn theo ta không?” “Người là cái gì mà thiếu gia ta phải đi theo ngươi!!?” Thanh phong “Oanh” một tiếng lửa giận bừng bừng, “Ngươi xem lại thân phận chính mình là gì đi!!” “Thân phận? Bằng thân phận của ta đi thu một cái luyến đồng cũng không tồi, được bổn công tử để ý là phúc khí cho vật nhỏ này rồi!!” “Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!! Ngươi đi chết đi a a a!!” Thanh Phong nói xong đem cây trâm lúc trước còn được bảo hộ nhắm thẳng mặt tên cẩm y thanh niên đó mà đâm. Cẩm y thanh niên né qua, kêu đầy tớ đem Thanh Phong giữ lại, “Hừ, nô tài mà cũng dám rống to kêu to với ta! Ông chủ của người còn chưa có hé răng!” Hắn nghĩ Lâm Hoài không nói là vì sợ hắn. “Nói chuyện với người phí thời gian, Thanh Phong nói với người là đủ rồi.” Lâm Hoài cười lạnh, chuẩn bị chạy trốn. Cẩm y thanh niên cũng không giận, “Nguyên lai còn là một luyến đồng ương ngạnh, bất quá cũng tốt, dạy dỗ càng thú vị.” Nói xong còn liếm liếm môi. “Phi!” Thanh Phong phun một ngụm máu, “Dựa vào bộ dạng đáng ghét của ngươi, năm đời nữa của không thể!! “ “Câm miệng!!” Cẩm y thanh niên bị chọc giận, tiến đến một tay chế trụ hai tay Lâm Hoài áp lên đỉnh đầu, một tay hướng hông hắn giữ chặt. Cúi đầu thuận thế cắn xuống. 【 Mọi người lưu ngôn chính là động lực của ngẫu. Mọi người nói ngẫu viết số lượng tự không nhiều, vậy chương này có thể xem không? Mọi người có yêu cầu gì thỉnh nhắn lại!! Ha ha. Bất quá đừng nghĩ một ngày hai canh sẽ có sáu ngàn tự, hai canh tiếp có 3000~5000 tự đi tạm thời 1K đã là tốc độ cực hạn của ngẫu … Ô ô. Kịch thấu: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lâm Hoài bị vô lễ, có thể hay không bị bắt đi?? 】
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54
Chương sau