Vào đông bầu trời trong xanh quang đãng, trận đại tuyết suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng dừng. Trời đất nhuộm một màu trắng, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác thuần khiết vô tận.
“Hô, lạnh quá lạnh quá.” Lâm Hoài ra sức nắm chặt cái áo lông cừu, đứng bên ngoài điện giờ đã bị tuyết phủ, do dự không biết nên hay không nên chạm vào lớp tuyết lạnh băng.
Sau khi Lâm Hoài biết chính mình có thể nói chuyện trở lại liền liều mạng luyện nói, lúc đầu hắn còn mơ hồ không nói được rõ ràng, nhưng hắn lại muốn nhanh nói được, vậy mà kết quả một chút cũng không có mà còn làm cho yết hầu bị thương, sau khi bị Lâm Lam Đế cảnh cáo y mới chịu nói từ từ từng chữ để tâm hồn và thân thể hòa nhập. Hiện tại, chỉ cần không phải câu quá khó, Lâm Hoài đã có thể nói rõ ràng, đầy đủ; bất quá vẫn còn rất chậm, cho dù vậy hắn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Một ngày hắn không thể nói quá nhiều, vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến yết hầu non nớt của hắn, điều này làm cho Lâm Hoài có chút luyến tiếc.
Lâm Hoài ở Kiền Minh Điện dưỡng thương hai tháng, sau khi ăn điểm tâm ngọt thì uống thuốc bổ cũng ngọt nốt, có lẽ thái y là sợ hắn nhiễm phong hàn. Cho hắn đứng ngây ngốc giữa trời tuyết lạnh suốt hai canh giờ đã là cực hạn của Lâm Lam Đế.
Cạnh hắn là Thanh Phong cả người căng thằng, chỉ cần thấy hắn chuẩn bị sờ tuyết thì trong nháy mắt xông lên trước mặt ngăn cản.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuong-tham-hoan/585403/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.