Lâm Khiêm này vừa đi, liền đi hơn nửa ngày, đợi đến lúc Lâm Khiêm trở về phòng Lâm Hoài đang nằm, liền thấy Lâm Hoài mặt nhăn mày nhíu, ra vẻ đầy khổ sở nhìn chằm chằm Tề Tu.
Y không cần nhìn cũng biết Lâm Hoài là đang bất mãn với vị thuốc đông y trong phòng. Thời điểm y đi nhớ tới ở trong cung, thái y cho cung nữ ở thiên điện Nhàn Thục Cung của Lâm Hoài ngao dược, vì thế trước khi đi y cũng phân phó thị vệ ở trong phòng Lâm Hoài làm như vậy, sau đó lại bảo Tề Tu trông chừng Lâm Hoài, là vì sợ Lâm Hoài chịu không nổi hương vị này mà chạy trốn.
“Lâm Khiêm, ngươi đã trở lại.” Tề Tu giống như nhìn thấy cứu tinh hai mắt sáng lên, thập nhất điện hạ thật đúng là khó đối phó, gã thà rằng đi đối mặt với âm mưu thủ đoạn của bọn người trong Uý Quốc còn dễ hơn. Tề Tu cùng Lâm Khiêm quan hệ không tồi, những lúc riêng tư đều lấy danh tương xứng, này một kích động, Tề Tu ngay cả lễ tiết đều quên mất.
Tội ác a tội ác...... Lâm Hoài dùng ánh mắt đáng thương rưng rưng như vậy đảo qua đến, đây đều làm cho Tề Tu cùng Lâm Khiêm đồng thời nổi lên thương cảm.
“Nhẫn nhẫn đi, trước kia đều nhẫn qua lâu như vậy rồi.” Lâm Khiêm không tự giác phóng nhu thanh âm.
“Ngô...... Ân......” Lâm Hoài ở trong lòng ngửa mặt lên trời kêu than, không cần a a, ta chán ghét vị thuốc đông y a a!!
Tề Tu nhíu mày, gã hoàn toàn không hiểu Lâm Hoài không tiếng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuong-tham-hoan/585395/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.