Hé ra giường lớn khắc hoa, đối diện bày một cái bàn bằng gỗ, một bình phong và vài bộ sam y. Thục quý phi an bài cho Lâm Hoài một căn phòng ở thiên điện cùng với căn phòng mà Lâm Hoài từng ở 4 năm cũng chẳng khác nhau là mấy.
Như vậy cần gì phải đến gặp hắn rồi đem hắn về làm con thừa tự làm gì a, Lâm Hoài nghĩ trong lòng mà không khỏi tức giận.
Tiểu Lan nhìn thấy biểu tình của Lâm Hoài thay đổi trong nháy mắt, trộm phỏng đoán tâm lý Lâm Hoài, “Điện hạ......?”
Trong lời nói lộ ra nồng đậm quan tâm, sắc mặt Lâm Hoài lúc này mới có phần tươi tỉnh, lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau đó leo lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy cái quy củ rờm rà bây giờ còn ở trong đầu hắn mà bay tới bay lui, làm cho hắn rất đỗi bất an.
Trong cơn mơ mơ màng màng tựa hồ có thanh âm như tơ rót vào lỗ tai, khi gần khi xa, mờ ảo không chừng.
“...... Điện hạ............ Điện hạ tỉnh tỉnh a......”
Cố gắng cục cựa, tựa hồ là Tiểu Lan đang gọi hắn.
Sau đó có cái gì lay động thân thể hắn, rồi sau đó, chợt nghe đến cái gì “Vạn tuế”.
Giống như...... Có cái gì nhìn chằm chằm vào mình.
Lâm Hoài mạnh bừng tỉnh, cái từ vạn tuế kia không phải là đang xưng hô với người trên danh nghĩa là phụ hoàng của hắn đó chứ?!! Thảm.
Rất nhanh ngồi bật dậy chuẩn bị xuống giường, đáng tiếc, mặc kệ là kiếp trước hay là thân thể 4 tuổi hiện tại này, đều bị mắc chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuong-tham-hoan/585373/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.