Thiền định giúp con người tĩnh tâm nhưng thực chất ta phải tĩnh tâm trước mới rơi vào trạng thái thiền. Giữ cho tâm trí vững vàng, không suy nghĩ vẩn vơ là điều quá khó đối với tôi, ít nhất là trong lúc này. Tôi đã ép bản thân nhắm chặt mắt suốt cả đêm và giờ khi mắt tôi không chịu đựng nổi nữa, nó mở ra, trời đã sáng. Chị Loan vẫn ngủ trên ghế sô pha, anh Quân vẫn thiếp đi trên giường bệnh, chỉ còn tôi mệt nhoài với cái lưng đau nhức muốn ngủ nhưng không được. Đồng hồ điểm bảy giờ hơn, tôi sắp vào ca học tới nơi rồi.
Tôi lấy giấy bút trong cặp ra viết lời nhắn để lại cho anh và chị. Rằng hai người cứ về biệt thự vì sự an toàn, rằng em rất xin lỗi anh vì không thể trốn tiết để cùng anh rời khỏi viện được. Xong xuôi, tôi dán tờ giấy lên mặt bàn.
Mắt tôi đau nhức sau một đêm ngủ không đủ giấc. Tôi cố gắng mở to mắt ra mà nhìn đường, nhìn đúng tuyến xe buýt với động lực nhỏ nhoi là khi lên xe tôi có thể chợp mắt một lúc. Chiếc xe buýt với hai hàng ghế ngồi vắng vẻ đã dừng tại trạm. Bước lên xe, tôi thả người xuống dãy ghế đầu tiên, bên cạnh cửa kính. Tôi tựa đầu vào kính xe khiến cái đầu lắc lư theo nhịp xe chạy để mình không thể ngủ quên.
Thần giao cách cảm. Tôi và Phạm Hòa có thể thấu hiểu tâm tư của nhau, hứng chịu cảm xúc của nhau bất cứ lúc nào chúng tôi nhìn vào mắt nhau sao. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuc-lai/2370539/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.