Sự kiên nhẫn của tôi lúc này là con số không. Có cảm tưởng như từng giây, từng phút trôi qua đều sẽ có thêm điều gì đó xảy ra. Vì thế tôi chẳng thèm nghe Linh kêu ca mà thúc giục Yeun dẫn cả hai về nhà cậu càng nhanh càng tốt. Chúng tôi chạy như bay tới trạm xe buýt gần nhất đúng lúc tuyến xe tiếp theo vừa dừng lại. Tôi chẳng tìm ghế trống ngồi xuống mà đứng ngay gần cửa xe chỉ chờ đến nhà của Yeun tôi sẽ nhảy xuống ngay. Tôi muốn cắt bỏ tất cả hành động thừa.
Trong lúc xe di chuyển tôi mới cho bản thân thời gian thở dốc. Tôi sắp xếp lại các sự việc xảy ra ở quán ăn. Phạm Hòa và hai tên đồng bọn đột nhập phòng gọi hồn để đánh cắp tất cả các cốc nến. Tôi và Yeun lẻn vào tìm kiếm họ liền bị cô ả xăm trổ và gã đầu trọc bịt miệng lôi vào phòng gọi hồn. Bọn chúng định giết người diệt khẩu hoặc chỉ giết cho thỏa thú vui thích thì Phạm Hòa xuất hiện dụ cô ả xăm trổ ra ngoài và giết cô ta. Xong xuôi, anh dùng tâm vận ném con dao xuyên qua cổ gã đầu trọc trước khi tôi chết vì ngạt thở bởi bàn tay to lớn của hắn. Vậy là anh đã đem những chiếc cốc đựng nến đi mất rồi. Nếu anh đang làm việc cho tên quản gia thì rốt cuộc tên đó cần nến gọi hồn để làm gì. Có thể bà của Yeun sẽ cho tôi câu trả lời mà tôi cần.
- Còn ba trạm nữa cơ. - Yeun nói. - Cậu ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuc-lai/2370537/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.