Cảnh tượng khiến người khác ngạc nhiên đó là, khi bọn họ tới lớp thì giáo viên chủ nhiệm cũng đã tới và ngồi trên bục nhìn các bạn tự học. Thấy hai người bọn họ báo cáo xin vào lớp liền gật gật đầu cho bọn họ trở về vị trí. Ngược lại không nghĩ gì nhiều.
Đợi đến khi buổi tự học kết thúc, Thẩm Duyệt mới lại nói.
"Tớ đã giúp các cậu xin nghỉ."
"Tại sao?" Thường nhạc nghĩ, người này chắc là thần, còn biết xin nghỉ cho cô.
"Cậu không phải bị ngã sao? Chính vì lí do này nên tớ đã nói với giáo viên rằng các cậu phải tới phòng y tế xử lí vết thương."
"Tổn thương rất nghiêm trọng sao?" Thẩm Duyệt ân cần hỏi.
"Đau chết mất." Thường Nhạc nhìn cô bi thương mà nói.
Thẩm Duyệt sờ sờ đầu cô:"Đứa trẻ ngoan, chút nữa cố gắng thi tốt, không thì mông cậu sẽ nở hoa mất."
Hai người chơi với nhau rất thân, Thường Nhạc thường đem nhưng lần mẹ An Hân hung dữ mà kể cho Thẩm Duyệt. Bởi vậy Thẩm Duyệt cũng biết đây là thói quen của mẹ Thường Nhạc, lúc nãy nói như vậy hoàn toàn mang theo ý trêu chọc giữa hai người bạn.
Bình thường dự thi đều sẽ là được sắp xếp chỗ ngẫu nhiên, sẽ có ảnh hưởng tới tới thành tích thi cử. Nhưng mỗi năm cứ đến kì thi đầu tiên đều sắp xếp chỗ không theo sự phân phối nào. Dù sao căn cứ vào chỗ ngồi thì Thường Nhạc ngồi ở vị trí thứ 2, phía trước là Trần Phẩm Sơ, phía sau là Trương Đồng, bên trái là Ngụy Vi còn bên phải là bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thoi-mem-long-thich-cau/1673171/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.