"Thường Nhạc, mau ra ăn cơm." Mẹ An Hân đem từng món ăn đặt lên bàn rồi gọi con gái mình.
Thường Nhạc trầm mê trong việc giải đề, không để ý tới mẹ gọi nên không động thân.
"Thường Nhạc, ăn cơm." Mẹ An lại trở lại phòng bếp xới cơm mang ra mà vẫn chưa thấy cô ở đó nên gọi thêm lần nữa.
"Con đến đấy." Thường Nhạc đáp lời sau đó đem bút hạ xuống, chạy chậm ra ngoài.
"Mẹ gọi con nhiều lần như vậy, con không nghe thấy sao?" Mẹ An Hân cau mày nói.
"Vừa rồi làm bài tập trung quá nên con không nghe thấy. "
Lời này của cô lại khiên cho mẹ An bật cười:"Vậy để mẹ xem kì thi tới con sẽ được bao nhiêu điểm. Cơm chín rồi, con mau qua gọi Tiểu Hà đi."
"Vâng."
Thường Nhạc vừa giải xong một đề khó, tâm tình vô cùng tốt. Sớm đã quên mất những chuyện không tốt mà Hà Tri Túc đã làm. Vừa đi vừa hát.
Cô định nhấn chuông cửa thì lại phát hiện cửa không đóng chặt. Vì vậy cô định ghé đầu vào gọi anh lại không nghĩ tới bên trong đang có khách.
Sắc mặt Hà Tri Túc không tốt, anh tuy rằng luôn mang một bộ mặt lạnh nhưng biểu hiện bây giờ lại bày ra sự hung dữ, tựa hồ mang theo hận ý. Anh ngồi đối diện một người phụ nữ ăn mặc rất tinh xảo, tầm hơn 30 tuổi. Hai người nhìn nhau trầm mặc, sau đó người phụ nữ kia thoáng nhìn di động rồi nói với hắn.
"Thời điểm không còn sớm, mẹ về nhà chuẩn bị cơm."
[ Editor: Do người TQ chỉ dùng mỗi Wo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thoi-mem-long-thich-cau/1673169/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.