Những nhánhcây đang giương cao của A Nặc liền ỉu xìu rũ xuống còn Liễu Triêu Hoathì mừng rỡ không thôi. Chỉ nghe giọng nói của người kia mang theo nhànnhạt trách cứ: “Mấy ngày nữa ngươi sẽ phải độ kiếp, không lo tu luyệncông pháp cho tốt, còn ở đây làm loạn cái gì?”
Cây hoa Tịnh Đế ở bên cạnh nam tử kia dùng hai phiến lá xanh quấn lấy góc áo củahắn, ngẩng đóa hoa lên nói: “Dịch Cư, Dịch Cư, đừng trách A Nặc, là nữlưu manh kia nhìn lén bộ phận riêng tư của A Nặc!”
“Đúng vậy, đúng vậy, đừng trách hắn.”
“Loài người, ngoại trừ Dịch Cư ra ai cũng là lưu manh a.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Liễu TriêuHoa mặt tối sầm, nàng còn nhớ rõ một cây hoa nào đó đã nói loài người ai cũng là lưu manh, bây giờ gặp Dịch Cư liền sửa lại lời nói.
Dịch Cư nhíu mày nói: “Buông người ta ra.”
Đám dây leođang cuốn chặt Liễu Triêu Hoa từ từ tản ra, nàng quay đầu nhìn lại thấyngười kia đang đứng ở cách đó không xa. Áo bào dài rộng màu xanh nhạtcàng tôn lên dáng người cao ráo, mái tóc đen nhánh được buộc lại gọngàng trên đỉnh đầu, lông mày dài đến tóc mai, đôi mắt đen láy trong veobình thản như nước hồ thu không một tia gợn sóng nhìn sang phía nàng mới hiện lên một tia kinh ngạc.
Liễu TriêuHoa ngơ ngác nhìn hắn, gió nhẹ lướt qua làm áo bào của hắn tung bay, lộvẻ phiêu dật như tiên giáng trần. Hắn thong thả tiêu sái bước đến bênngười Liễu Triêu Hoa, ngồi xổm xuống nhìn mặt nàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-trieu-hoa/2786686/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.