Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Băng

Trong Ngọc Hư cung, các đại năng đại thần thông giả đều nhìn vào Mạnh Kỳ, nhìn mây khói bốc lên sau lưng hắn, sắc màu u ám, huyền diệu dị thường, sau đó Nê Hoàn mở ra, khí phách hiên ngang, xen lẫn với mây khói thành một đóa khánh vân hỗn độn to chừng mấy trượng, có khí thế muốn bao phủ vạn phương.

“Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân......” là người đứng đầu Ngọc Hư mười hai tiên, Quảng Thành tử đương nhiên nhìn ra được hiển hóa này của Vô Cực ấn, ông cũng biết muốn đem Vô Cực hỗn độn chi ý tinh luyện thăng hoa, đẩy tới cấp độ đại đạo hư ảo là một chuyện rất gian nan và thống khổ. Bao hàm vạn đạo, dựng dục vạn vật, nói thì dễ, nhưng làm thì vô cùng khó, nên khi đó, dù ông tâm cao khí ngạo nhưng cũng chỉ chọn chủ tu Phiên Thiên ấn và Nguyên Tâm ấn mà thôi, thuận lợi chứng đạo Tạo Hóa, có hi vọng Bỉ Ngạn, được gọi là Thiên Tôn.

Nên bây giờ, khi nhìn thấy Mạnh Kỳ hiển hóa ra đóa Nguyên Thủy khánh vân như hư như thực, như nhỏ như to, có vài phần Vô Cực hỗn độn chi ý thần tủy này, ông không nhịn được tâm sinh cảm khái, trong lòng thổn thức.

Thật sự là đại giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ người mới thắng thế hệ người cũ!

Ông nghe thấy tiếng cười khẽ của Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn: “So với nói đại giang sóng sau đè sóng trước, ta thấy dùng câu ‘nghé con mới sinh không sợ hổ’ để hình dung mới chính xác hơn. Lựa chọn cửu ấn cùng tu, tới khi trở thành Nguyên Thủy, chưởng giáo sư đệ rõ ràng là hoàn toàn không biết con đường này gian nan như thế nào, nó không chỉ gian nan khi từ Truyền Thuyết đặt chân Tạo Hóa, mà càng thêm gian nan khi ngưng kết hư ảo Đạo Quả, đăng lâm Bỉ Ngạn.”

“Đúng vậy.” Quảng Thành tử hắc một tiếng, “Kẻ vô tri không biết sợ......”

Không phải ông chê hắn, mà là ông đang tự giễu bản thân mình, biết quá nhiều, tu luyện quá lâu, lại càng khiến họ trở nên nhát gan, không dám mạo hiểm, không dám đi thử con đường đạo gian nan nhất, dùng lời của người phàm thì chính là: Giang hồ càng già càng lâu, lá gan càng nhỏ.

Nghĩ đến đây, ông theo bản năng quay qua nhìn Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn. Người đầu tiên lấy âm dương ấn làm gốc, dựa vào mâu thuẫn chi đạo của âm và dương, sinh và tử để đặt căn cơ Tạo Hóa, Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ tu “Nguyên Thủy Kim Chương” tổng cương, tham chiếu Bát Cửu Huyền Công, tự sáng chế ra Cửu Chuyển Huyền Công, lấy kiếm pháp để dùng, hi vọng có được khả năng Vạn Tượng Quy Nhất, từng bước đi tới, tuy rằng thong thả, nhưng đi rất vững vàng.

Văn Thù sư muội, tài hoa cực cao, trí tuệ thông minh, không chỉ sáu ấn sau đều có tu trì, còn dùng Phật môn chi không để khống chế sự dung nạp, đi ra một con đường khác hẳn với Vạn Tượng Quy Nhất, trận chiến Linh sơn tuy bị thương nặng, Phật môn chi thân vẫn lạc, nhưng sau nhiều năm khổ tu tìm hiểu, lại tận dụng được chuyện đó để chém đứt tạp dư, thuần hóa bản thân, tiến được thêm một bước.

Các đệ tử Ngọc Hư đời thứ hai sống được cho tới giờ đương nhiên không có ai là yếu kém...... Quảng Thành tử thở dài, nhìn quanh người Mạnh Kỳ vọt lên hai màu đen trắng, màu đen u ám, lạnh lẽo, yên tĩnh, chí âm, ẩn chứa tử vong chi ý, màu trắng quang minh, ấm áp, mạnh mẽ, thuần dương, tản ra khí tức sinh cơ nồng nàn, chúng quay quanh giao kết với nhau, tạo thành một hình cá âm dương đầu đuôi nối nhau, trong tử ý dựng dục ra một đường sinh cơ, trong sinh khí lại suy diễn ra tử vong cuối cùng.

Ầm!

Âm Dương Thái Cực đồ thành hình, khiên dẫn tới chỗ cao vô cùng cũng phập phồng, âm dương sinh tử chi đạo như cộng minh với cái gì đó, Xích Tinh tử khép hờ mắt, che dấu âm và dương, sinh và tử đang cuộn trào mãnh liệt bên trong.

Khí cơ khiên dẫn, đại đạo hỗ cảm!

Âm Dương ấn xoay quanh, bay vào Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, khánh vân như sinh ra phân hóa, tỏa ra ý vị ban đầu và kết thúc, nhưng vẫn có cảm giác trọn vẹn một khối như trước.

Ban đầu, kết thúc và thống nhất với Vô Cực chi ý vừa hiện, quanh thân Mạnh Kỳ lại sinh biến hóa, đỏ xanh đen trắng tràn ra, địa hỏa phong thủy tứ lược, tử linh như trái tim, không ngừng phập phồng, Mậu Kỷ hóa liên, kim mang phát ra, đất trời đảo ngược, tam giới hủy diệt.

Các khiếu huyệt tỏa ánh sáng, Chúc Cửu Âm biến hóa, Tất Phương bay lên, Ngũ Đức thành phượng, bảy mươi hai biến hóa đều hiện ra, biển lôi đình hiển hiện, truyền đạo kiếm khí, Vấn Tâm thần chưởng, tất cả Ngọc Hư cung đều vây quanh Mạnh Kỳ, như hắn là chí tôn của chư thiên.

Nhìn nhỏ bé, mà to lớn!

Cuối cùng, hư không phù động, một đám điểm đen xuất hiện tụ thành một đường cong, xen lẫn vào nhau, chồng lên nhau, mang theo kết cấu tạo thành trời đất, huyền bí ảo diệu.

Biến hóa như vậy đã dẫn động đạo của mấy người Quảng Thành tử, Văn Thù Thiên Tôn, khiến họ không thể không vận chuyển huyền công, thu liễm khí tức.

Địa hỏa phong thủy sôi trào, bay vào Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, tối sơ tối cổ chi tâm tử khí lượn lờ, Mậu Kỷ kim liên, Phiên Thiên chi tượng, Ngũ Đức Phượng Hoàng, Hư Không Kim Long, hỏa diễm Tất Phương, thời gian Chúc Long, chư thiên Thần Lôi và một phần của Tiệt Thiên kiếm ý, Như Lai chi chưởng đều hiện ra, bị Vô Cực hỗn độn chi ý không ngừng thôn phệ mà tan rã.

Khi thời không bao hàm tầng tầng kết cấu cũng rơi vào hỗn độn khánh vân, toàn bộ Ngọc Hư cung đột nhiên tối sầm lại, không còn ánh sáng, mất đi trần nhà và mặt đất, không còn phân biệt được trên đầu và dưới chân, trước điện và sau điện.

Đúng lúc này, u quang như thủy đẩy ra, trong mắt Quảng Thành tử lại nhìn thấy thân ảnh Mạnh Kỳ, hắn vẫn ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, đóa Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân trên đầu đã có một biến hóa vi diệu, khi mới nhìn nó, như chỉ có một điểm, một điểm hỗn độn ẩn chứa tất cả đại đạo, vô số khả năng, quá khứ tương lai, ban đầu và kết thúc, nếu nhìn nữa, lại thành nhìn thấy một cái khánh vân cực to bao trùm cả vạn giới, u quang buông xuống, như một màn nước.

“Vạn Tượng Quy Nhất, Nguyên Thủy Vô Cực......” Quảng Thành tử nghe thấy tiếng cảm thán khe khẽ của Ngọc Đỉnh chân nhân.

Đúng vậy, Vạn Tượng Quy Nhất, Nguyên Thủy Vô Cực, chưởng giáo sư đệ quả thật đã ngưng luyện Vô Cực hỗn độn chi ý thành đại đạo hư ảo tương ứng. Từ sau khi lão sư mất tích, cả Ngọc Hư cung mới chỉ có một người làm được điều này, chính là sư điệt Dương Tiễn, song khác với Mạnh Kỳ, Dương Tiễn là dùng Bát Cửu Huyền Công bao dung biến hóa đến hoàn thành, chứ không phải dùng Vô Cực ấn.

Cho tới lúc này, Vô Cực lại thành, thực sự có một cảm giác như nhìn thấy lão sư vậy!

Có căn cơ này, tuy rằng các phương diện đại đạo Tứ Tượng, Nguyên Tâm, Mậu Kỷ, Ngũ Đức của chưởng giáo sư đệ vẫn còn kém hơn so với những cường giả chủ tu chúng, nhưng cũng đã có được căn cơ hùng hậu, sau này đăng lâm Bỉ Ngạn, kết ra hư ảo Đạo Quả, hoàn thiện chúng cũng không phải là chuyện quá khó, có thể nói, ngoài hai phương diện quá khứ và tương lai, thì Mạnh Kỳ chỉ còn cách Đạo Quả sơ hình chỉ có một hai bước nữa mà thôi!

Chúng tử Ngọc Hư ai nấy đều thổn thức, nhất thời không ai lên tiếng.

Vô Cực ấn đối ứng hư ảo đại đạo ngưng tụ thành hình xong, Mạnh Kỳ lại tiếp tục thôi diễn thăng hoa Khai Thiên ấn, lại quan tưởng các cấp độ kết cấu của hư không, sự liên thông của dòng sông thời gian, cảnh tượng khi Ngũ Thái Ngũ Đức lần lượt xuất hiện khai trời mở đất, hình ảnh hỗn loạn ban đầu khi âm dương phân hóa, tứ tượng hỗn loạn......

Quá trình này vừa vặn hoàn toàn trái ngược với ngưng luyện chư đạo, tụ thành Vô Cực vừa rồi!

Khai Thiên Tịch Địa, nhất hóa Vạn Tượng!

Không biết qua bao lâu, sự trầm trọng quanh người Mạnh Kỳ càng ngày càng lớn, cảnh tượng trảm phá tận thế, tạo ra trói buộc, khiến hư không thành hình, khiến thời gian từ trạng thái cuộn lại lại mở rộng ra như lúc trước hiện lên.

Một đao ra, là có quang, là có thiên và địa, là có quá khứ, hiện tại và tương lai!

Rắc!

Những cây cột của Ngọc Hư cung không chịu nổi gánh nặng, rên lên, Bỉ Ngạn đàn tràng của ngày xưa như bị khí cơ vô hình ảnh hưởng, bên trên Nguyên Thủy khánh vân xuất hiện một hình ảnh như cờ mà không phải cờ, như búa mà không phải búa, cuối cùng hóa thành một lá cờ cổ xưa tang thương, “Bàn Cổ phiên”.

Đạo Hành tiên tôn đang ở đối diện với nó không chịu nổi, phải dịch sang bên.

Mở đường sáng thế chi đạo ngưng tụ hoàn thành, Mạnh Kỳ vận chuyển chư quả chi nhân, hai mắt mở ra, sâu trong mắt hiện ra một ngọn đèn lưu ly không dùng màu nào mà mô tả được, chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng, không ngừng lưu chuyển.

Ầm!

Vạn Giới Thông Thức Cầu trong Ngọc Hư cung ở Côn Luân sơn hạ giới tự nhiên rung lên, tất cả những sự liên hệ, trao đổi giữa người với người đều hiện hết ra, hóa thành những sợi dây nhân quả, nối khắp Chân Thật giới, nối vào vạn giới vũ trụ, suy diễn ra cái gì gọi là nhân quả, cái gì gọi là chư quả chi nhân.

Lúc trước khi luyện chế Vạn Giới Thông Thức cầu, Mạnh Kỳ chính là mượn nó để tu luyện Đạo Nhất ấn, tích lũy để sau này thăng tiến chư quả chi nhân cho mình!

Hôm nay, đã tới lúc cần dùng tới, tích lũy thể hiện vai trò của nó, thế giới nhân quả lung linh cuộn trào lên mãnh liệt.

Tất cả linh thức của Mạnh Kỳ đều tụ vào Đạo Nhất lưu ly đăng, trong đầu là thành quả liên hệ quá khứ, vận mệnh tương lai, chuyển nhân thành quả, thay đổi số mệnh mà hắn vừa thể ngộ được!

Lưu Ly cổ đăng trong mắt hắn dần biến mất, “Bàn Cổ phiên” trên đỉnh đầu lay lay, chi nhân ban đầu hóa thành hỏa diễm, đốt sáng cả trời đất, chiếu ra hắc nhân - bạch quả và bạch nhân - hắc quả!

Ầm!

Khi Đạo Nhất lưu ly đăng hiện ra ở bên trên khánh vân, hóa hư chuyển thành thực, thì trong Phật quốc vô biên được quang minh vĩnh viễn chiếu sáng, ngọn đèn lưu ly trong bàn tay Kim Thân Phật Đà đột ngột tỏa ánh sáng, ánh sáng hai màu đen trắng đảo loạn lên.

“Tô Mạnh đã thành Tạo Hóa?” Nhiên Đăng Cổ Phật tay nâng đèn lưu ly, ngạc nhiên nhìn lên chỗ cao vô cùng hư ảo, nhìn về hướng Ngọc Hư cung.

Ầm!

Nhân Quả chi đạo vừa thành, bốn phía biển khổ tràn ra, Mạnh Kỳ cảm thấy bản thân được ba ấn đầu ngưng ra thành hư ảo đại đạo nâng mình bay lên, thoát khỏi biển khổ đầy tính ăn mòn và trầm luân, đặt hắn ở bên trên biển khổ đó, vô cùng thoải mái, vô cùng nhẹ nhàng sảng khoái, như vừa gỡ xuống được gánh nặng vô biên.

Biển khổ vô bờ, không có giới hạn, sóng nhanh gió mạnh, chim bay không qua, thuyền chìm xuống đáy, chỉ có dưới chân có hư ảo đại đạo làm thuyền, mới có thể giúp mình nổi lên đi tới, nhưng lúc nào cũng có khả năng bị lật đổ.

Biển khổ vô biên, lấy đạo làm thuyền!

Đây chính là điểm khác biệt giữa Tạo Hóa với Truyền Thuyết, có thể thúc giục biển khổ công kích, khiến người trầm luân, không được giải thoát!

............

“Ài, cho dù có luyện hóa một phần Sinh Tử nguyên điểm, hắn cũng không nên nhanh như vậy đã đặt chân vào cảnh giới Tạo Hóa......” Nhiên Đăng Cổ Phật tính ra thiên cơ, thở dài.

Sau khi chư quả chi nhân tăng lên tới cấp độ hư ảo đại đạo, bởi vì tính chất duy nhất và bài xích của nó, sẽ khiến bản thân khó đánh giá được chỗ còn thiếu hụt trong tu luyện của bản thân, hơn nữa sau này khi lấy nhân quả lập thành lời thề, cũng khó mà trốn khỏi được "tai" của Tô Mạnh, không thể không phòng!

Có thể nói rằng, ông ta bây giờ chính là một phần Nhân Quả chi đạo còn sống!

Đối diện với ông ta, một hòa thượng tuấn mỹ tiêu sái khẽ cười:

“Nhiên Đăng đạo hữu, không do dự được nữa đâu, trước khi Tô Mạnh Tạo Hóa viên mãn, nếu ngươi không giết được hắn, vậy thì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.