Núi cao vời vợi, thác đổ trắng xóa, bọt nước vỗ vào từng phiến đá, tiếng thác nước kêu gào tựa như thú gầm thét.
Phượng Thiên Vũ lẳng lặng đứng dưới tán cây liễu thổi một khúc sáo não lòng, nghe tiếng bước chân âm thanh đột ngột dừng lại
“Vũ! Ngươi làm ta lo lắng quá!”
Nàng nhìn một đám người dần dần đi tới, may mà lúc trước nàng có căn dặnBạch, “Nếu lâu mà không thấy ta xuất hiện thì mau tìm nơi trốn đi”
“Các người có bị Mộ Ngạo Thiên sai người truy đuổi không?”
Mộ Dung Bạch lắc đầu, “Hắn ta chỉ tìm ngươi!”
Đôi môi nàng nhếch lên một nụ cười đầy chế giễu, “Được Đại ma đầu nhớ thương. Ta quả thật có diễm phúc. Các người đi theo ta!”
--- -------
“Thất huynh! Mong huynh chuẩn bị thêm vài phòng và thức ăn cho mọi người”
Phượng Thiên Vũ vô tư gác tay lên vai Thất Phong rồi bị khinh thường đẩy ra.
“Đi nói với hạ nhân ấy!” rồi phất áo bỏ đi khiến Thiên Vũ bật cười. Nàng rất thích trêu loại người này nha. Rất thú vị!
Nam nhân râu xồm xòa mà nàng đã nhìn thấy ở ngục giam lên tiếng, “Ở đây có mỹ tửu không? Đem lên cho lão tử!”
“Tiện thể thêm vài bộ y phục”
“Chỗ tắm ở đâu? Lão nương ngứa hết cả người mấy năm qua rồi!”
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn trời. Nhốt gần ấy năm quả không phải ngườithường…. Không biết có cái lỗ nào để nàng chui vào hay không?
Thất Phong dù đứng từ xa vẫn nghe được tiếng vọng lại. Khóe mắt môi đều cogiựt. Đám người ăn nhờ ở đậu này tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-khuynh-thanh/80242/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.