Anh đi đến công viên gần bờ sông nơi gắn liền với ký ức tuổi thơ, nơi anh thường đạp xe chở cô đi chơi
“Thiên Vũ, anh đã trả thù cho em. Em xong rồi còn anh chỉ còn lại đau đớn trống rỗng. Em thật tàn nhẫn”
Anh vẫn lẳng lặng đứng dưới trời nắng gắt ban trưa, dường như không cảm nhận được cảm giác bỏng rát trên da.
”Đoàng!!... Đoàng.....”
Bất thình lình có vài phát súng nổ ra cùng tiếng gào thét đầy phẫn nộ,
“Lãnh Dạ Hàn ngươi chết không tử tế! Ngươi đã phá huỷ tất cả sự nghiệp của ta! Đi chết đi!”
Hắn - Tần Minh Huyền trong tay đã không còn gì, bị đuổi khỏi tổng công tybị mọi người dèm pha chửi rủa, không nơi nào dám nhận hắn, chửi hắn ăncháo đá bát, đê tiện bám váy đàn bà. Tất cả là do hắn! Lãnh Dạ Hàn!
Một loạt phát súng nổ ra, Lãnh Dạ Hàn dường như không có ý chí chống trả nên người dính hai phát súng xuyên qua ngực.
Thân chợt nhói, Lãnh Dạ Hàn nhăn mày nở một nụ cười tựa như nhạo báng, tựa như được giải thoát.
Như vậy cũng tốt....
Hi vọng thật có kiếp sau. Mặc kệ em đã có người yêu hay không, anh thề sẽ đoạt lấy em bằng mọi giá kể cả khi em không yêu anh.
----- Ta là giải phân cách không gian -----
Đêm khuya rừng rậm hoang vắng, mùi máu tanh nồng lan toả dẫn dụ bầy sóihoang dã, những tiếng gầm gừ đầy thèm khát máu thịt, bọn chúng dường như rất vui vẻ vì sắp có một bữa tiệc thịnh soạn.
Tiếng sói tru, những đôi mắt đỏ rực thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-khuynh-thanh/80230/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.