Thường bảo sau khi say rượu sẽ nói lời thật, quan hệ cô cháu giữa hai người vốn càng lúc càng tốt, ai nấy đều rõ ràng. Nhưng hôm nay Tức Mặc Vô Bạch vừa uống rượu đã phủ định quan hệ này, xem ra trong lòng căn bản không hề xem Sư Vũ là người mình, khó cam đoan nàng sẽ không tức giận.
Đỗ Tuyền và Túc Diên đều sợ đến độ không dám lên tiếng.
“Rượu thật sự không phải thứ tốt.” Nhưng Sư Vũ lại mỉm cười nhẹ nhàng, bảo Đỗ Tuyền cẩn thận đỡ hắn về nghỉ ngơi.
Đỗ Tuyền như được đại xá, vội dìu Tức Mặc Vô Bạch rời đi.
Sư Vũ liếc nhìn bóng hai người họ đi xa, ngước lên ngoắc ngoắc ngón tay với Túc Diên: “Em nói xem, nếu một nam tử thích ta thì hắn thích ta vì điều gì nhỉ?”
Túc Diên buột miệng: “Đương nhiên là dung mạo của thành chủ rồi, thành chủ tuyệt sắc thiên hạ vô song không ai sánh bằng.”
Sư Vũ cười xỉa trán nàng ấy: “Lúc nào rồi mà còn nói thế này?”
Túc Diên cười hì hì.
Hôm sau, Tức Mặc Vô Bạch thức dậy đầu đau như búa bổ, híp mắt nhìn một lúc mới thích ứng được với ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào.
Đỗ Tuyền đang canh giữ trong phòng, thấy hắn đã tỉnh thì liền vội vàng bưng bát canh nóng trên bàn đến: “Công tử cuối cùng tỉnh rồi, Sư thành chủ sáng sớm đã kêu người đưa canh giải rượu tới, đã hâm nóng mấy lần rồi ạ.”
Tức Mặc Vô Bạch sửng sốt: “Ai đưa tới?”
“Sư thành chủ ạ.”
Vẻ mặt hắn thoáng xấu hổ, nhận lấy uống hết bát canh trong mấy ngụm, chẳng nói gì cả.
Rửa mặt chỉnh trang xong xuôi, lúc ra ngoài đã là buổi trưa, ngoài cửa có bốn thị vệ chỉnh tề đứng đó, mặt mày nghiêm nghị.
Tức Mặc Vô Bạch liếc nhìn xung quanh: “Giờ các ngươi quang minh chính đại theo dõi ta rồi à?”
Một thị vệ trong đó chắp tay: “Hồi bẩm Thiếu khanh đại nhân, phụng lệnh thành chủ, sau này chúng tôi phụ trách an toàn của ngài.”
Hắn không khỏi bật cười: “Từ khi nào ta lại trở nên quan trọng như vậy?”
Bốn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu, bộ dạng dường như còn thắc mắc hơn cả hắn.
Kết quả chuyến viếng thăm các nước hãy còn chưa bàn cụ thể với Sư Vũ nên Tức Mặc Vô Bạch cũng mặc kệ bọn họ, vội vã đi về hướng thư phòng. Lúc đặt chân lên hành lang, hắn chợt phát hiện hai bên có chút thay đổi.
Cây cối hoa cỏ Mặc thành không um tùm xanh tốt được như Trung nguyên, hiện giờ lại vào thu nên cảm giác đìu hiu càng nồng đậm, nhưng nơi này trong một đêm thế nhưng lại có thêm không ít hoa cỏ muôn hồng nghìn tía, trưng bày từng bồn từng bồn khiến hắn suýt nữa cho rằng mình vẫn đang ở mảnh đất Giang Nam Nhuận Châu kia.
Đỗ Tuyền cũng hết sức kinh ngạc, dụi dụi mắt không dám tin: “Chuyện gì thế này?”
Hộ vệ đi sau ai đều nấy lộ vẻ đắc ý, đẩy một người miệng lưỡi lanh lẹ ra giải thích cho hắn.
Vốn dĩ trước đây mỗi năm đến thời gian này, người trong thành đều thích làm một ít hoa lá giả để bán, một là để trang trí, hai là để kiếm sống. Nhánh cỏ, nhành dương dẻo dai đều là vật liệu tốt, có thể làm thân, vải vóc có thể làm cánh hoa, sau khi thành hình thì lại tô thêm màu sắc, xanh đỏ tím vàng, hết sức đẹp mắt.
Phủ các quan to quý nhân thì sẽ trang trí sang quý hơn nhiều, bồn hoa vẽ bằng nước sơn vàng, bên trong trải cát vàng cho chân thực, nhành cây có pha thêm đồng thiếc, quả treo bên trên có thể là châu ngọc hay mã não trân quý.
Cô nương Trung nguyên cho rằng biết nữ công là điều bắt buộc chốn khuê các, nhưng cô nương Mặc thành nhất định phải biết làm loại hoa cỏ này, dần dà thì có ngày lễ như vậy. Hồi đầu Mặc thành còn được gọi là Cáp Lan thành, loại hoa giả này được gọi là hoa Cáp Lan, tới mùa lau sậy cuối thu, còn có lễ Cáp Lan.
Tức Mặc Vô Bạch vừa đi về trước vừa nghe hắn nói, liên tục gật đầu, bách tính Mặc thành quả nhiên thông minh.
Tới thư phòng, chỉ có Túc Diên ở đó, thấy hắn đến thì tiến lên nghênh đón: “Biết Thiếu khanh đại nhân sắp đến, thành chủ đang ở Xuy Tuyết Các ạ.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn lầu gác ở góc Tây Bắc: “Nàng ấy làm gì ở đó?”
Túc Diên đi trước dẫn đường: “Thành chủ bảo nô tì đợi ở đây, chính là để mời Thiếu khanh đại nhân cùng đi, đại nhân, mời.”
Xuy Tuyết Các nghe nói là nơi ở trước đây của thành chủ phu nhân, Tức Mặc Vô Bạch chỉ từng trông thấy một lần từ xa, vẫn là lần đầu tiên đến đây.
Bước lên bậc thang tới trước cửa lầu các, xoay người nhìn ra xa. Một bên là dãy núi trùng điệp, một bên là cát vàng mênh mông, một cái hồ màu ngọc bích nằm bên ngoài thành quách ốc đảo, bên cạnh là một thương đội lạc đà đang đi về hướng Tây, phảng phất có thể nghe thấy tiếng lục lạc theo gió truyền đến.
Hiu quạnh đến cực điểm liền biến thành hùng tráng. Lúc này đã như vậy, đợi tới khi đông rét tuyết rơi, hiển nhiên sẽ càng kinh tâm động phách, khó trách lầu các này có tên gọi là Xuy Tuyết Các (đài tuyết thổi)
Hắn thở mạnh một hơi, cơn đau đầu vì say rượu cũng đỡ hơn rất nhiều, quay đầu bước vào trong phòng, đứng ở ngạch cửa.
Vầng dương rực rỡ, cửa sổ xung quanh lầu các đều mở, làn gió cuộn mình trong ánh nắng tiến vào, thổi tung màn che. Sư Vũ ngồi bên cửa sổ, bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi, bóng dáng như ẩn như hiện.
“Thành chủ, Thiếu khanh đại nhân đến rồi.” Túc Diên thấp giọng bẩm báo.
Sư Vũ ra hiệu cho người phụ nữ lui xuống, cao giọng nói: “Mời hắn vào đi.”
Tức Mặc Vô Bạch đi qua, liếc thấy mấy món đồ lặt vặt trong tay nàng: “Cô cô đang làm gì vậy?”
Sư Vũ đưa tay mời hắn ngồi, cười nhìn hắn: “Sao rồi, hôm nay lại chịu nhận ta là cô cô rồi à?”
Bàn không lớn, Tức Mặc Vô Bạch ngồi chênh chếch nàng, nghe vậy thì nét mặt thoáng cứng đờ.
Sư Vũ nghiêng qua tỉ mỉ quan sát nét mặt của hắn, nhẹ nhàng cười thành tiếng: “Không phải nói là say rượu thì sẽ không nhớ chuyện đã xảy ra hay sao, sao ta thấy hình như ngươi nhớ rất rõ ràng?”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt: “Chuyện sau khi say rượu ta quả thật còn nhớ rõ hơn cả lúc tỉnh.”
“Thì ra là vậy.” Nàng ngồi thẳng người, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Hà tất phải miễn cưỡng, sau này ngươi muốn gọi ta thế nào thì gọi thế ấy là được.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, thăm dò: “Nếu ta gọi thẳng tên người thì sao?”
“Thế thì gọi đi,” bàn tay Sư Vũ bận rộn, không nhìn hắn, nhưng khóe môi đã nhếch thành nụ cười khe khẽ: “Ta còn chưa bao giờ nghe ngươi gọi tên ta đấy.”
Tức Mặc Vô Bạch chỉ cảm thấy trái tim như bị gì đó khều khều, tê dại ngứa ran.
May mà Sư Vũ không tiếp tục nhắc đến chuyện này, cầm vật trên bàn đưa cho hắn xem: “Những đồ này đều dùng để làm hoa Cáp Lan.”
Tức Mặc Vô Bạch lúc này mới nhìn rõ những vật đó—đã thành hình thành nhánh, lá cây, còn có khá nhiều cánh hoa, chất liệu là vàng bạc ngọc thạch thượng hạng: “Người muốn tự mình làm?”
Sư Vũ gật đầu: “Nghe nói ở Trung nguyên hằng năm vào ngày xuân phân, hoàng đế đều phải đích thân xuống ruộng cày cấy để bày tỏ lòng coi trọng nông nghiệp, khuyến khích trồng trọt, lễ Cáp Lan ở chỗ chúng ta, thành chủ cũng phải đích thân làm hoa Cáp Lan. Hiện giờ ngươi và ta hợp tác, ai nấy đều biết, năm nay phải làm hoa Cáp Lan, ngươi đương nhiên cũng phải tham dự.”
Tức Mặc Vô Bạch vui vẻ: “Quy tắc này ắt hẳn là thúc công truyền xuống.” Mặc thành tới bây giờ cũng chỉ có hai vị thành chủ, vị trước mắt đây vẫn chưa phải chính thức, ngoại trừ ông ấy thì còn có thể là ai nữa chứ?
“Ngươi nói đúng rồi, quả thực là quy tắc do phụ thân truyền xuống, chuyện này kể ra còn có một câu chuyện.”
Nghe nói trước đây sau khi thành chủ phu nhân từ Trường An gả tới Mặc thành xa xôi, do không quen với cuộc sống khổ cực nơi này nên vẫn luôn một lòng muốn nhìn thấy mẫu đơn Trường An. Tức Mặc Ngạn biết Mặc thành có loại thủ công hoa Cáp Lan, liền sai người làm một đoá mẫu đơn giả, cánh hoa dùng vàng nung chảy, nhụy hoa làm từ bảo thạch, bên ngoài dùng màu tô vẽ, nhìn thoáng qua thật sự rất giống mẫu đơn.
Hôm sinh thần, thành chủ phu nhân nhận được hoa này, thấy trên cánh hoa có giọt nước, còn cảm thấy kỳ lạ vì nơi đây hanh khô vì sao lại có sương, dùng tay lướt qua mới cảm thấy có điểm khác lạ, cảm động vô cùng. Tức Mặc Ngạn nói: “Hoa cỏ chung quy sẽ có lúc tàn, chỉ có người nắm tay nàng mới có thể trường cửu.”
Chuyện này truyền ra phố xá, từ đó mở ra phong trào nam nữ tặng nhau hoa Cáp Lan để bày tỏ.
Tức Mặc Vô Bạch nghe vậy thì cánh tay nổi hết da gà da vịt: “Huầy, không ngờ thúc công vậy mà còn là một tình thánh.”
Tức Mặc Vô Bạch cười một tiếng không rõ có ý tứ gì, không hề đáp lại.
Hôm nay Sư Vũ muốn làm cũng chính là mẫu đơn, nhưng phải lớn một chút, vì để trưng bày hôm lễ. Người phụ nữ lớn tuổi kia vừa rồi hướng dẫn rất nhiều, nàng đã hiểu được đại khái, nghiêm túc bận rộn một lúc thì cũng ra được hình dạng.
Nàng cầm bút nhét vào tay Tức Mặc Vô Bạch: “Rảnh rỗi đừng nói nhiều, không phải ngươi am hiểu nhất là vẽ sao, vậy giao cho ngươi phụ trách tô màu đó.”
Tức Mặc Vô Bạch cầm bút, nhìn nàng đang tô tô vẽ vẽ lên cánh hoa sau khi định hình rồi đặt xuống hong khô dưới ánh mặt trời, bận rộn luôn chân luôn tay thì trái tim không khỏi chậm rãi trở nên bình lặng, cũng theo đó nhấc tay.
Chuyện này không giống với cày ruộng, là loại công việc cần sự tỉ mỉ, hoa hai người làm ra lần đầu tiên, hình thái chỉ có thể nói là tàm tạm, may mà Tức Mặc Vô Bạch vẽ vời thật sự rất được, nhìn từ xa xa trái lại cũng có thể biến giả thành thật.
“Đúng là không dễ.” Sư Vũ xoa hai chân đã tê dại, trông thấy thành phẩm trong tay Tức Mặc Vô Bạch thì đưa tay cầm lấy, cúi đầu ngửi thử rồi lại ngẩng lên, người còn quyến rũ hơn hoa: “Vô Bạch, hoa này tặng ta đi.”
Tức Mặc Vô Bạch nhất thời ấp úng.
“Sao vậy, không muốn à?”
“Không phải……..” Chỉ là kết hợp với phong tục nàng vừa nói thì…
“Vậy là đồng ý rồi.” Sư Vũ cẩn thận đặt bông hoa lên mép bàn, xem như trân bảo.
Cảm xúc Tức Mặc Vô Bạch khẽ dao động, râm ran ngọt ngào, vừa mới xộc lên đầu thì đã bị mạnh mẽ dằn xuống, tuôn ra nhựa chua, len lỏi tới mỗi một ngóc ngách.
Từng đứng trên đỉnh núi sừng sững phương Bắc ngâm thơ Cửu Châu, cũng từng cùng khanh hầu liếc nhìn sông nước mênh mông, có bao nhiêu phóng khoáng, có bao nhiêu tùy tiện, thế nhưng hiện giờ chỉ vì một cái nhíu mày một cái liếc mắt, một câu một lời mà tâm thần bất định, hắn thầm cười khổ.
Lúc ra khỏi Xuy Tuyết Các mặt trời đã xuống núi, Tức Mặc Vô Bạch nghĩ đến dự định ban đầu tới tìm nàng, vừa đi xuống vừa nói: “Người vẫn chưa hỏi ta kết quả của chuyến đi.”
Sư Vũ bước về trước, cước bộ thong thả: “Nhìn dáng vẻ ngươi sau khi quay về liền biết mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng ta nghe người về trước nói, trên đường về gặp Kiều cô nương, không biết ngươi có gặp hay không?”
“Có gặp.”
Tức Mặc Vô Bạch nói xong câu này đúng lúc đi hết đoạn cầu thang, Đỗ Tuyền nhanh chân chạy lên đón, đem phong thư đưa tới trước mắt hắn: “Công tử, Ninh Sóc có thư gửi tới.”
Sư Vũ liếc mắt, như cười như không: “Không phải Đô hộ phủ ở Ninh Sóc ư?”
Tức Mặc Vô Bạch đem thư giao cho nàng: “Nếu cô cô hoài nghi ta và Kiều Định Dạ âm thầm qua lại thì có thể tự mình kiểm tra.”
Sư Vũ hừ nhẹ một tiếng, cất bước: “Chỉ sợ là thư của Kiều cô nương thôi.”
Tức Mặc Vô Bạch mở ra xem, quả thật là thư của Kiều Nguyệt Linh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]