Căn nhà ở ngay mặt phố, cũng không lớn lắm chỉ vừa đủ cho 5-7 người ở.
"Mommy, sau này chúng ta sẽ sống ở đây ạ?"_Dạ Dĩnh trèo từ trên người mẹ xuống, đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Ừm. Tiểu Dĩnh có thích không?"
"Có ạ."
Dạ Ân Trác nắm tay hai em, nghiêm nghị nói với mẹ: "Mommy, hôm nay con giúp mẹ trông nhà với trông em, mẹ mau đi làm đi, con biết mẹ có rất nhiều việc phải xử lý."
"Lão đại, con..."_Dạ Nguyệt Tịch xúc động không nói nên lời, cậu con trai này thật sự rất tâm lý, rất hiểu cho mẹ. Quả thật là bảo bối cô tu tâm dưỡng tính mấy kiếp mới có!
"Được, nhờ con nhé. Chờ mẹ về ngày mai sẽ đưa con đi chơi."
Cô tạm biệt các con rồi lẳng lặng lên xe, đi được một đoạn cô mới giật mình hỏi:
"Khoan đã, đây có phải xe taxi không? Anh là ai?"
"Thưa phu nhân, tôi là người của Tô đại thiếu gia, thiếu gia bảo tôi đến đón cô."_Người tài xế mỉm cười.
"Con mẹ nó! Dừng xe, tôi muốn xuống!"
"Tôi e rằng không được, phu nhân."
"Anh ta bắt cóc người đấy à? Dừng xe, tôi gọi cảnh sát đấy!"_Dạ Nguyệt Tịch lớn giọng đe dọa, thật không ngờ cái tên kia vậy mà lại làm ra trò này, hắn ta biết địa chỉ nhà cô lúc nào? Hơn nữa còn dám phái người tới đưa cô đi?
"Phu nhân xin đừng nháo, chúng ta sắp tới Tô thị rồi ạ."
Biết rằng bản thân sẽ không thể rời đi khi chưa tới nơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thai-tam-bao-anh-chong-truc-ma-dung-tim-toi/3081390/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.