Chương này dài gấp đôi mấy chương trước nha quý dị.
Thanh Hầu Lâu – tửu lâu ngự tại con phố phía tây, nơi sầm uất nhất của Kinh thành. Thanh Hầu tổng cộng có 8 tầng, là tài sản thuộc sở hữu của Niên Cẩm Huyên. Tầng cao nhất không lợp nóc, lộ thiên, tầm nhìn bao quát cả con phố, buổi tối có thể ngắm sao, trời chiều vô cùng mát mẻ. Mặc dù có vị trí như thế, nhưng tầng này không tiếp khách, là tầng dành riêng cho Niên Cẩm Huyên, chỉ có hắn mới có thể toàn quyền sử dụng.
Niên Cẩm Huyên tới Thanh Hầu khi mặt trời đã tắt nắng.
“Tới rồi à?” Lâm Trình nâng ly rượu lên uống, trên bàn rất nhiều thức ăn, phía đối diện có một ly rượu và một bộ chén đũa đã dùng qua.
Niên Cẩm Huyên đi tới ngồi xuống, tiểu nhị đem đồ thừa dọn đi, đưa lên ly và chén đũa mới. Niên Cẩm Huyên tự rót cho mình một ly rồi uống cạn, cất giọng hỏi. “Vương Sùng đâu?”
“Tới được một lát thì Thái y viện có việc, cho người mời hắn đi rồi.”
Lâm Trình thấy Niên Cẩm Huyên vừa mới ngồi xuống đã uống hết hai ly, bèn nhếch mép trêu chọc. “Ta có nghe Vương Sùng kể qua, ngươi không những mang người họ Bạch kia về phủ, còn nhờ hắn chữa bệnh cho y. Chẳng giống Niên Cẩm Huyên ta quen biết chút nào.”
Niên Cẩm Huyên chỉ cho hắn một cái liếc mắt. “Thế thì sao?”
“..Này, ngươi đừng lạnh lùng thế chứ, lúc trước y nôn lên người ta, ta còn chưa tính sổ đâu.”
Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nhat-y/2534527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.