"Dạ! Dạ! Tạ điện hạ khai ân!" Lý tướng quân lại rơi nước mắt, nhưng mà lần này đều là nước mắt hưng phấn.
Điện hạ tính cách khó lường, có thể tạm thời không truy cứu quả thực là kỳ tích, tốt xấu gì cũng có một đường sống, gã té ngã lộn nhào rồi xoay người rời đi, nhanh chóng dung nhập với bóng đêm.
Nhìn bóng lưng gã hưng phấn rời đi, Bắc Thần Tà Diễm thong thả ung dung nghiêng đầu nhìn Ngọc Vĩ, ưu nhã hỏi: "Gã vui vẻ cái gì?"
Trong lòng Ngọc Vĩ cũng có chút nghi hoặc, "Có lẽ là vui vì vẫn còn một con đường sống! Nhưng điện hạ, ngài cũng thật nhân từ với Lý tướng quân!"
Tính cách của điện hạ có thể nói là ác liệt điên cuồng, có thể cho Lý tướng quân một "cơ hội" cũng thật sự là kỳ tích.
"Nhân từ?" Bắc Thần Tà Diễm thở dài một hơi, chắp tay sau lưng, ưu nhã nói, "Người thông minh gọi dày vò người khác, khiến họ từ từ phát điên là nhân từ, tất cả đều nhằm mục đích khiến đối phương đau đớn, thống khổ tột cùng. Kẻ ngu ngốc lại cho rằng tha thứ cho lỗi lầm của người khác mới gọi là khoan dung, cũng thường hay cho mình là lương thiện. Ngươi cảm thấy Diễm ngu dốt hay thông minh?"
"Đây..." Ngọc Vĩ nhất thời sửng sốt.
Tiếp theo, lại nghe thấy tiếng người nọ chầm chậm vang lên: "Ngươi cho rằng, với thân thủ của vị cô nương kia, Lý tướng quân thật sự có thể tìm được nàng sao?"
Ngọc Vĩ lập tức lắc đầu, nuốt một ngụm nước miếng: "Sợ là không thể!"
Mang theo nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-tieu-hoang-do/230375/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.