Nàng nói, nước mắt thi nhau rơi xuông như chuỗi hạt đứt dây, thoạt nhìn thật điềm đạm đáng thương.
Nàng lại không nghĩ tới, lời này vừa nói ra, Bắc Thần Tà Diễm lại tỏ vẻ sửng sốt, nghiêm túc nhìn nàng, ngữ điệu ôn nhu, ưu nhã hỏi: "May mắn có trời xanh phù hộ? Trời xanh hôm nay mù sao?"
Mọi người: "..." Điện hạ, ngài không cần phũ như vậy chứ? Chiêu này cũng quá độc.
Tư Đồ Tường cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới, Diễm ca ca vậy mà sẽ nói như vậy với mình, nàng thậm chí hoài nghi còn là mình nghe lầm.
Một giây sau, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Nhìn tuyệt sắc mỹ nhân như vậy rơi lệ, trong lòng nam nhân ở đây đều ít nhiều có vài phần thương tiếc. Có người cẩn thận liếc trộm sắc mặt Bắc Thần Tà Diễm, cho rằng cũng sẽ có điều rung động.
Nhưng lại thấy vẻ mặt người nọ không có gì thay đổi, vẫn ôn nhu như cũ. Trong lòng người đó chợt thấy ớn lạnh, không dám lên tiếng.
Tư Đồ Tường khóc thành tiếng: "Diễm ca ca, ngươi thế nhưng... Ta... Ta tốt xấu gì cũng là biểu muội ngươi, ngươi vậy mà một chút không thèm quan tâm ta!"
Nàng bị tiện nhân kia khi nhục đều là bởi vì thích Diễm ca ca, Diễm ca ca lại...
Ngọc Vĩ là người thứ nhất không nhịn được trợn trắng mắt, biểu muội... Điện hạ ngay cả cha mẹ ruột cũng còn không để ý, nếu ngài có thể quan tâm loại sinh vật gọi là 'biểu muội' này mới gọi là kỳ quái.
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, nhưng thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-tieu-hoang-do/230374/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.