"Không tệ!" Dạ Mị thử một miếng, mở miệng tán thưởng. Nàng luôn rất kén ăn, dù không phải kẻ tham ăn tục uống, nhưng đồ ngon ăn cũng không ít, lại hiếm khi khen qua một món nào. Nhưng một bàn đồ ăn này nàng cảm thấy cũng không đến nỗi, vốn cho rằng trình độ nấu ăn ở cổ đại, sẽ theo không kịp hiện đại, lại không nghĩ tới, nó còn siêu việt hơn hẳn một số loại mĩ thực ở hiện đại, khiến nàng cực kì hài lòng. Ăn hơn nửa canh giờ, Dạ Mị cũng ăn xong, cũng không để ý rằng bữa cơm này chỉ có một mình nàng, càng không để ý xem những người khác đang làm gì. Đúng lúc này, Lâm thành chủ vẻ mặt sốt ruột, mờ mịt, không biết tại sao mà đi vào phòng Dạ Mị. Dạ Mị mặt lạnh nhìn về phía Lâm thành chủ, hắn giống như kiến bò trên chảo nóng, vẻ mặt sốt ruột nôn nóng. Mặt không hề đổi sắc, kiên nhẫn chờ người tới mở miệng. Sau đó không lâu, cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng ồn ào đổ vỡ, là tiếng đồ sứ bị ném vỡ vụn trên mặt đất. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng Tư Đồ Tường chửi rủa: "Tiện nhân này, tiện nhân..." Thanh âm này từ xa truyền đến, nhưng mọi người đều nghe rõ ràng, Lâm thành chủ thận trọng quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, lại cẩn thận nhìn thoáng qua Dạ Mị, trên mặt hiện ra vài phần xấu hổ. Tiếp theo, lại là tiếng vật nặng bị đập vỡ truyền đến. Lâm thành chủ cả người run rẩy, đi đến trước mặt Dạ Mị, run giọng nói: "Vị cô nương này..." Dạ Mị nâng tay lên, nhắm mắt lại nghe xong trong chốc lát, sau đó nhìn chằm chằm Lâm thành chủ, lạnh giọng dò hỏi: "Từ từ đã! Âm thanh bên ngoài là đang mắng ta sao?" "A? Đây..." Vấn đề này đúng là đã làm khó Lâm thành chủ. Trường Nhạc quận chúa đúng thật là đang mắng vị cô nương này, nhưng hơn nửa canh giờ trước, Trường Nhạc quận chúa là bởi vì làm khó dễ nàng mà trực tiếp bị quăng ngã nửa chết nửa sống. Bây giờ ông dám trả lời chính là đang mắng nàng sao? Nói vậy Trường Nhạc quận chúa lại bị đánh thì phải làm sao? Vị cô nương này là Tứ hoàng tử điện hạ đích thân mang về, ông ta không dám tùy tiện đắc tội, cho binh lính đi lên bắt người. Nhìn Lâm thành chủ vẻ mặt khó xử, Dạ Mị thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, bởi vì ta ưu tú hơn nàng, nên bây giờ nàng mới nhục mạ ta. Nếu lần này ngươi tới yêu cầu ta đi thỉnh tội với nàng, xin nàng tha thứ, vậy ngươi vẫn nên trở về đi." Nể mặt bữa cơm ngày hôm nay, Dạ Mị vẫn có vài phần khách khí với Lâm thành chủ. Nhưng là đây đã là cực hạn, không thể được nước lấn tới. Lâm thành chủ khoé miệng giật giật, nhìn Dạ Mị sắc mặt nghiêm trang, ông ta rất muốn nói, Trường Nhạc quận chúa không phải ghen ghét vị cô nương này ưu tú vượt trội hơn nàng, mà là ghen ghét Tứ hoàng tử điện hạ quan tâm nàng. Lâm thành chủ trực tiếp vào vấn đề: "Cô nương, chuyện là...Trường Nhạc quận chúa, là chất nữ Hoàng Hậu sủng ái nhất, nếu ngài đắc tội nàng, đối với ngài cũng không có chỗ tốt..." Dạ Mị thở dài. Sau khi ăn uống thỏa thích, kiên nhẫn cũng tăng lên nhiều, đủ để nghe mấy lời khuyên bảo. Nàng nhìn về phía Lâm thành chủ, lạnh lùng nói: "Ngươi nói đạo lý, ta không phải không hiểu, ta cũng không muốn đắc tội nàng, càng không muốn đắc tội Hoàng Hậu. Nhưng nàng nông cạn vô lễ, ta đã rất kiềm chế, tự nói với mình, ta chính là tuyệt thế vô song, không cầm thiết phải tính toán với kẻ còn không bằng đầu ngón chân của mình, sẽ làm hỏng hình tượng cao ngạo lãnh diễm, đây cũng chính là nguyên nhân chính vì sao ta không động thủ giáo huấn nàng ngay từ đầu. Nhưng nàng thật sự quá không biết trời cao đất dày, ta mới bị bức phải ra tay đánh người, chẳng lẽ đây là lỗi của ta sao?" Dạ Mị tự nhận thấy nàng đã rất nhẫn nhịn. Nếu không lúc Trường Nhạc quận chúa mở miệng mắng nàng là tiện tì, nàng đã sớm chỉnh đối phương rồi. Nếu không phải vì hình tượng thì sao nàng lại phải nhẫn nhịn nàng ta? Lâm thành chủ khóe miệng giật giật, thắc mắc trên đời có ai như vị cô nương này. Thì ra nguyên nhân nàng không tính toán ngay từ đầu chính là vì hình tượng cao ngạo lãnh diễm? Nhưng có chuyện càng quan trọng hơn, ông ta đành phải buông bỏ nội tâm sa mạc lời, mở miệng nói: "Đúng vậy, nhưng quận chúa nói phải nhìn ngài đến quỳ gối trước mặt nàng, dập đầu xin lỗi, dập đến đầu rơi máu chảy, nàng mới đồng ý ăn cơm, bằng không nàng sẽ tuyệt thực!" Dạ Mị nghe vậy, đuôi lông mày hơi nhíu, nhìn về phía Lâm thành chủ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, lạnh giọng an ủi nói: "Vậy cứ để nàng tuyệt thực đi, xem ra vận mệnh đã định nàng không thể không chết, nhân lực không thể kháng thiên, ngươi phải tiếp thu hiện thực!" Lâm thành chủ: "..." Ông kỳ thật có chút muốn mắng người. Ông ta hít sâu một hơi, tìm về một chút bình tĩnh đã sớm bay đi mất hút, chợt nhìn về phía Dạ Mị, mở miệng nói: "Cô nương, chuyện này là do ngài gây ra, ngài có thể hỗ trợ giải quyết được không?" "Phiền toái này còn không phải do nàng tự mình gây ra sao?" Dạ Mị kinh ngạc nhìn về phía Lâm thành chủ. Lâm thành chủ khóe miệng giật giật, phát hiện ông cũng không nói lại được, đành phải đáp: "Cô nương, việc này thực sự có liên quan với người! Nếu quận chúa thật sự chết đói, Hoàng Hậu nương nương vấn tội lên, cô nương có khả năng sẽ bị truy nã!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]