Chương trước
Chương sau
Lư Tương Hoa thấy Dạ Mị đã nói như vậy thì không tiếp tục lo lắng nữa.
Đoàn người nhanh chóng xuất phát.
—————
Trên thành lâu, Hạ Hầu Kham nhìn theo bọn họ đi xa.
Đằng sau hắn, một người hầu mở miệng: "Vương gia, ngài nói xem, lần này Đại hoàng tử tính kế bọn họ nắm chắc được bao nhiêu phần?"
"Ba phần!" Hạ Hầu Kham không đau không ngứa đáp lại một câu.
Người hầu kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Kham: "Chỉ có ba phần mà ngài còn khuyên Đại hoàng tử đi làm?"
Hạ Hầu Kham ánh mắt khó lường, nhìn về phía bóng dáng Dạ Mị, trầm giọng nói: "Ta để Bắc Thần Tường ra tay, mục đích chỉ là muốn dò xét xem cô gái này sâu cạn thế nào. Bây giờ nàng và Bắc Thần Tà Diễm giảo hợp ở bên nhau, không biết vì sao bản vương lại cảm thấy, nàng với bản vương mà nói, là sự tồn tại còn nguy hiểm hơn cả Bắc Thần Dịch!"
"Dịch Vương?" Người hầu kinh ngạc liếc mắt nhìn Hạ Hầu Kham một cái, "Dù hắn có được tôn xưng thiên hạ đệ nhất trí giả trước ngài, nhưng sau cái chết của Tông Chính Hi, hắn còn không gượng dậy nổi, vì sao ngài lại cảm thấy hắn là mối đe dọa?"
Vương gia chỉ là đệ nhất trí giả Bắc Thần hoàng triều, nhưng Dịch Vương Bắc Thần Dịch lại là thiên hạ đệ nhất.
Nhưng người kia...
Đã tàn phế rồi, không phải sao?
Hạ Hầu Kham dừng một chút, bỗng nhiên 'xì' một tiếng: "Trực giác!"
Bởi vì hắn thấy ánh mắt Bắc Thần Dịch đầy không cam lòng và oán hận, trực giác nói cho hắn biết, Bắc Thần Dịch muốn leo lên ngôi vị hoàng đế hơn bất cứ ai.
Người hầu nghe hắn nói vậy, cũng không thảo luận về Bắc Thần Dịch nữa, lại hỏi: "Nhưng vị cô nương này căn bản là không phải người vương thất hay hoàng thân quốc thích, ngài đang lo lắng điều gì?"
"Nàng có lẽ sẽ khiến Bắc Thần Tà Diễm tham gia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế!" Sắc mặt Hạ Hầu Kham bỗng nhiên trầm xuống, "Đây mới là điều bản vương thật sự lo lắng!"
Cô gái này xuất hiện chưa đến mấy ngày đã đắc tội không ít người, người Bắc Thần hoàng triều và người Đại Mạc cũng bị nàng đắc tội không ít.
Bắc Thần Tà Diễm coi trọng quan tâm nàng như thế, khó tránh khỏi vì bảo vệ nàng mà tham gia tranh quyền đọat vị.
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Kham vươn tay, xoa mi tâm đau nhức của mình: "Bản vương phát hiện thật sự không có lấy một việc khiến người ta hài lòng! Bắc Thần Tường thiếu kiên nhẫn, còn Bắc Thần Dịch nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, bây giờ lại còn nhảy ra cô gái này..."
Người hầu thấp giọng nói: "Nhưng ít ra Đại hoàng tử tin tưởng ngài, hắn là một con chim đầu đàn không tệ, có thể chắn cho ngài rất nhiều nguy hiểm!"
Tỷ như chuyện bỏ độc vào gạo, cũng là Đại hoàng tử thay Vương gia làm, cho dù có bị phát giác, trách nhiệm cũng là của Đại hoàng tử.
Hạ Hầu Kham cười nhạt một tiếng: "Chuyện không đơn giản vậy đâu, Bắc Thần Tường không biết ta lợi dụng hắn, nhưng Bắc Thần Tà Diễm chưa chắc đã không biết. Nếu việc này bại lộ, Bắc Thần Tà Diễm chưa chắc sẽ bỏ qua cho ta, ngươi về thu dọn đồ đạc đi, tình huống không đúng, chúng ta liền đi!"
Người hầu nghe vậy, lập tức gật đầu: "Vâng!"
Thời khắc mấu chốt, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
- ---------
Trên đồi núi Đại Mạc.
Kiêu Khâm đã sớm dẫn người chờ trong sa mạc.
Trên mặt Kiêu Khâm đeo mặt nạ, ánh mắt lạnh băng như đao. Cách đó không xa, chính là Lục Oản Oản bị đem ra trao đổi.
Lục Oản Oản nước mắt rưng rưng, nhìn về phía Kiêu Khâm, nhẹ nhàng hỏi: "Tả Dực Vương, ngài thật sự sẽ bảo vệ Oản Oản bình an vô sự chứ?"
Lúc nói chuyện, ả cố ý cúi người, để lộ rãnh ngực, định dùng sắc đẹp quyến rũ để Kiêu Khâm coi trọng và thương tiếc ả hơn vài phần.
Lúc Kiêu Khâm quay đầu lại, vừa vặn thấy cử chỉ quyến rũ của ả.
Điều này khiến hắn nhíu mày, lập tức hiểu ra người phụ nữ này định dụ dỗ hắn, hắn ngữ khí băng hàn: "Mặc lại quần áo đi, chiêu số hạ lưu không thích hợp dùng với ta."
Hắn vừa nói dứt lời, các binh lính bên cạnh cười vang.
Thật ra khi thấy cử chỉ quyến rũ của Lục Oản Oản, bọn họ không phải không động lòng, trong lòng còn nghĩ, Tả Dực Vương thực sự có nhãn phúc, mới sáng sớm đã được chiêm ngưỡng cảnh đẹp như thế. Dù sao thì dáng người của Lục Oản Oản thực sự không tệ.
Nhưng không ngờ rằng...
Tả Dực Vương thẳng thắn như vậy.
Sắc mặt Lục Oản Oản lập tức trắng bệch, vốn những lời này của Kiêu Khâm đã đủ khiến ả mất mặt, vậy mà đám tướng sĩ này còn dám cười nhạo.
Lục Oản Oản siết chặt tay, cố gắng che dấu oán hận trong mắt, lại không thể nói gì.
Trong lòng đã âm thầm thề, nếu ả có thể vượt qua kiếp nạn này, sau này bầu bạn bên cạnh Đại Mạc Vương, ả nhất quyết sẽ không bỏ qua Kiêu Khâm. Một ngày nào đó phải bắt hắn chết không có chỗ chôn!
Đúng lúc tâm tư ả đang vòng vèo cả trăm con ngõ, Dạ Mị đã dẫn người đến đây.
Kiêu Khâm đứng lên, nhìn về phía Dạ Mị cách đó không xa.
Dạ Mị khoanh tay, sắc mặt lạnh băng đi tới, ngước mắt nhìn về phía Kiêu Khâm, người đàn ông này anh tư táp sảng, khí thế bức người. Nhưng mặt đeo mặt nạ, khiến người ta không thể nhìn thấy khuôn mặt.
Trong chớp mắt, nàng đã có thể kết luận, người này không phải nhân vật dễ đối phó, khí thế vượt trội hơn hẳn Đại Mạc Hữu Dực Vương nàng gặp lần trước còn khí thế hơn nhiều.
Nhân mã hai bên đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa Dạ Mị và Kiêu Khâm không vượt quá 3 mét.
"Cuối cùng cũng tới!" Một võ tướng Đại Mạc rút đao, tay nắm chặt, hùng hổ chĩa vào Dạ Mị.
Gã vừa hùng hổ bày tư thế, thân hình Cửu Hồn chợt lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt gã.
Gió thổi tung tay áo Cửu Hồn, hình bóng thiếu niên xinh đẹp linh hoạt kỳ ảo, ngay cả Dạ Mị mới liếc nhìn một cái cũng cảm thấy gần như không thể dời mắt.
Nhưng với hình bóng như vậy, sát khí của Cửu Hồn cũng đã lộ ra ngoài, nhỏ giọng nói với võ tướng kia: "Rút đao trước mặt nàng là hành vi không khôn ngoan, ta khuyên nên ngươi thu lại."
Võ tướng kinh hãi, gã không nhìn rõ đối phương xuất hiện trước mặt mình thế nào, sát khí đã ập vào mặt.
Kiêu Khâm cũng nhìn tên võ tướng kia: "Thu đao lại trước đi!"
"Vâng!" Võ tướng cũng rất quả quyết thu đao, lòng tự hiểu nếu thu đao chậm một chút, rất có thể đầu mình đã bị thiếu niên nọ chặt xuống.
Dạ Mị liếc mắt nhìn Cửu Hồn, cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Cục cưng Tiểu Cửu, chúng ta đừng dọa họ nữa, ngươi về đây đi!"
Cục cưng Tiểu Cửu?
Nàng vừa nói dứt lời, trên mặt Cửu Hồn xuất hiện tia đỏ ửng khả nghi, nhưng nhanh chóng biến mất.
Thân hình chợt lóe, hắn đã xuất hiện ngay sau lưng Dạ Mi. Ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía mọi người, vẻ mặt rõ ràng là: Ai còn dám chĩa đao vào Dạ Mị sẽ phải chết.
Hân Duyệt Nhạn lại liếc mắt nhìn Cửu Hồn một cái, lại không nhịn không được nhìn Dạ Mị, cao thủ như vậy còn tình nguyện để Dạ Mị sai khiến, cô gái này e là thật sự không đơn giản!
Kiêu Khâm nhìn Dạ Mị, lại liếc mắt nhìn mấy chiếc xe sau lưng nàng, hiển nhiên đều chất đầy lương thảo, cùng với một ngàn tinh binh bên cạnh.
Kiêu Khâm quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Oản Oản, lạnh lùng nói với Dạ Mị: "Đây là người ngươi muốn, chúng ta đổi luôn chứ?"
Dạ Mị quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Tất nhiên là đổi luôn, làm sao? Tiếc không muốn giao ả cho ta à? Hay là thấy ta đẹp nên muốn giao lưu thêm vài câu?"
Lúc Lục Oản Oản vừa thấy Dạ Mị đã rất phẫn nộ, lúc này lập tức cao giọng quát tháo: "Con tiện nhân này, ta đắc tội ngươi chỗ nào chứ, ngươi không được chết tử tế..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.