Chương trước
Chương sau
Nghe Hoàng Hậu nói như vậy, Tư Đồ Chiếu hài lòng gật đầu.
Lão vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hoàng Hậu: "Chỉ mong người nhớ rõ lời nói hôm nay, chúng ta là huynh muội ruột, ta không hy vọng chúng ta vì chuyện như vậy mà trở mặt!"
Hoàng Hậu nghe vậy, nhắc nhở Tư Đồ Chiếu: "Cũng xin huynh trưởng cân nhắc rõ ràng, nếu ngươi ủng hộ Nhị hoàng tử hoặc là Tam hoàng tử, lợi ích đạt được sau cùng sẽ không nhiều bằng ủng hộ Tường Nhi. Dù sao thì cậu ruột và người ngoài cũng khác nhau!"
Tư Đồ Chiếu gật đầu, cười nhạt một tiếng: "Ta hiểu, không cần ngươi nhiều lời, ta đi trước!"
"Ca ca đi thong thả!" Hoàng Hậu khách khí gật đầu.
Sau khi Tư Đồ Chiếu đi ra cửa lớn, Hoàng Hậu lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Người đâu!"
Giọng nói của bà vang lên, thị tỳ nhanh chóng đi vào, khom lưng cúi đầu: "Hoàng Hậu nương nương!"
Sắc mặt Hoàng Hậu xanh mét, liếc mắt nhìn thị tỳ kia một cái: "Tra ngay cho bản cung! Tra xem con tiện nhân kia rốt cuộc là ai, lai lịch thế nào, thân phận ra sao, sao lại xuất hiện bên cạnh Tứ hoàng tử, có mục đích gì! Tra rõ cho bản cung! Bản cung muốn xem là thứ đê tiện từ đâu tới phá hỏng chuyện lớn của bản cung!"
Thị tỳ ít khi thấy vẻ mặt lên cơn thịnh nộ của Hoàng Hậu, giờ run như ve sầu mùa đông, lập tức nói: "Vâng! Nô tỳ đi ngay đây!"
Thị tỳ nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Tay Hoàng Hậu siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ả tiện nhân đê hèn này, bản cung nhất định không tha cho cô ta!"
- ---------
"Ca ca, bọn họ còn đang đuổi theo sao?" Tư Đồ Tường hoảng sợ quay đầu lại nhìn phía sau.
Tư Đồ Phong đang cõng nàng chạy trốn.
Trên trán Tư Đồ Phong đầy mồ hôi, thấp giọng nói: "Có mệnh lệnh của Bắc Thần Tà Diễm, bọn họ không dám không đuổi. Chỉ hận lúc ấy ta không thể giết chết cô gái kia, thật là..."
Tư Đồ Phong nói tới đây, tức khắc nghiến răng nghiến lợi lên.
Này đảo khiến cho Tư Đồ Tường chú ý, Tư Đồ Tường kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Huynh không thể giết cô gái kia? Lúc ấy huynh có cơ hội giết cô ta?"
Tư Đồ Phong hít sâu một hơi, nhớ tới nghẹn khuất ngày hôm đó bên bờ sông, nghiến răng nói: "Bên người cô ta có một cao thủ, ta không phải đối thủ! Chỉ là võ công của thiếu niên kia thật sự là nhanh cực kì. Công pháp đó, ta còn hoài nghi hắn là một sát thủ!"
Hắn vừa nói dứt lời, dường như hiểu ra điều gì.
Hắn sửng sốt, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ thật sự là sát thủ? Tuổi tác, còn cả võ công đó..."
Tư Đồ Phong nghĩ đến đây, sắc mặt trắng đi vài phần. Võ công của hắn thế nào hắn tự rõ, ngay cả cao thủ võ lâm cũng không thể đánh bại hắn dễ dàng như vậy. Cũng chỉ còn...
Tư Đồ Tường tuy kiêu căng nhưng cũng không phải đại tiểu thư nuôi trong khuê phòng không rành chuyện đời, sắc mặt nàng trắng bệch: "Huynh nói là thiếu niên? Võ công cao cường hơn huynh, chẳng lẽ là... Cửu Hồn?"
"Ta thật sự hoài nghi là hắn, nếu không với tốc độ ra chiêu như vậy, không thể nghĩ đến người thứ hai!" Tư Đồ Phong nhanh chóng mở miệng.
Tư Đồ Tường nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia oán độc.
Nàng cúi đầu, cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Ca ca, ta biết phải đối phó ả tiện nhân kia thế nào rồi!"
"Cái gì?" Tư Đồ Phong lại sửng sốt, không biết mình nói thế nào mà gợi lên linh cảm cho nàng, giúp nàng tìm cách đối phó Dạ Mị.
Tư Đồ Tường mở miệng nói: "Huynh nghĩ xem, ca ca, nếu người kia thật sự là Cửu Hồn... Cửu Hồn là ai nào? Hắn là sát thủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ. Hắn giết bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu kẻ thù? Nếu để cho mọi người biết, bên cạnh nàng có một Cửu Hồn, huynh nghĩ mọi người sẽ làm thế nào?"
Nàng vừa nói dứt, Tư Đồ Phong lập tức thông suốt.
Hắn cũng nói: "Không nói đến đám kẻ thù của Cửu Hồn sẽ tìm tới cửa, võ lâm chính đạo cũng không thể dung hắn. Hôm qua ta nhận được tin, bây giờ hắn đang ở biên thành... Nếu chuyện này bị phơi bày, vị trí của ả tiện nhân kia đương nhiên sẽ vô cùng xấu hổ, lâm vào thế khó xử!"
Khóe miệng Tư Đồ Tường nhếch lên nụ cười ác độc: "Như vậy, nàng hoặc là giết Cửu Hồn, để chính danh cho bản thân mình, cho thấy nàng không làm bạn với kẻ tội ác chồng chất như vậy mới có thể tiếp tục ở quân doanh, mới có tương lai với Diễm ca ca, bằng không..."
"Thì chính là cùng Cửu Hồn bỏ mạng thiên nhai, bị người chính đạo người, hay thậm chí là người triều đình đuổi giết!" Tư Đồ Phong nhanh chóng tiếp lời.
Chợt, không đợi Tư Đồ Tường nói thêm gì, nét mặt Tư Đồ Phong đã lộ ra sự kiên định và tàn nhẫn: "Tuy đắc tội Cửu Hồn có phần mạo hiểm, rất có khả năng sẽ bị đối phương trả thù, nhưng chuyện đã tới nước này, chúng ta không thể lo nhiều như vậy nữa! Muội là muội muội duy nhất của ta, thù này ta nhất định trả thay muội!"
Tư Đồ Tường lập tức gật đầu: "Cảm ơn ca ca!"
Bọn họ vừa dứt lời, một đội binh lính đã đuổi đến con đường này, truy binh lại đến.
Tư Đồ Phong lập tức cảnh giác, nhắc nhở nói: "Giữ chặt!"
Tư Đồ Tường vội vã ôm chặt lấy cổ Tư Đồ Phong, Tư Đồ Phong cõng nàng phi thân chạy...
- ---------
Hôm sau.
Sáng sớm, Dạ Mị đã chỉnh trang lịch sự, đi ra ngoài.
Lư Tương Hoa đã đưa người và lương thảo chờ trước cửa.
Kì lạ là Tư Mã Nhụy còn dẫn một cô gái xa lạ theo cùng.
Dạ Mị ý thức được sau khi nàng xuất hiện, ánh mắt của cô gái kia đã bắt đầu dán chặt trên người mình, tìm tòi trên dưới, vẻ nhiệt tình đó khiến Dạ Mị cảm thấy không được tự nhiên.
Khiến cho nàng nhịn không được hỏi một câu: "Ngươi là ai? Có việc gì sao?"
Hân Duyệt Nhạn lập tức khắc lấy lại tinh thần, cười hắc hắc, thu lại ánh mắt cuồng nhiệt của mình, mở miệng nói: "Không! Không có gì! Chỉ là nghe nói hôm nay ngươi muốn đến Đại Mạc bàn điều kiện, ta có hơi tò mò nên muốn đi cùng xem, nếm trải việc đời!"
Dạ Mị nhíu mày.
Tư Mã Nhụy vội vã đứng ra nói: "Dạ Mị cô nương, vị bằng hữu này của ta cũng là một cao thủ võ lâm, nếu để nàng đi có lẽ sẽ giúp được cho cô nương, Tư Mã Nhụy có thể bảo đảm, nàng tuyệt đối sẽ không làm bất luận chuyện gì khác người, cũng nhất định không gây thêm phiền phức gì cho Dạ Mị cô nương!"
Trên mặt Lư Tương Hoa hiện lên vẻ không tán đồng: "Dạ Mị cô nương, quân quốc đại sự, mạt tướng cho rằng không nên để người giang hồ tùy tiện tham dự!"
Dạ Mị cũng hiểu sự băn khoăn của gã, nàng liếc mắt nhìn Hân Duyệt Nhạn một cái, lạnh giọng mở miệng: "Vị cô nương này, có thể đi vài bước cho ta xem được không?"
"A?" Hân Duyệt Nhạn không hiểu ra sao.
Nhưng vẫn nghe lời Dạ Mị nói, cố gắng tự nhiên đi lại vài bước.
Dạ Mị thu lại ánh mắt, nhìn về phía Tư Mã Nhụy, ngữ khí lãnh đạm: "Được! Ta đưa nàng đi!"
Lư Tương Hoa lập tức không tán đồng nhìn về phía Dạ Mị, nhíu mày nói: "Dạ Mị cô nương, đây..."
Dạ Mị không nghe gã nói tiếp, trực tiếp khoanh tay rời đi.
Nàng cũng không kiêng dè Hân Duyệt Nhạn, lạnh giọng nói với Lư Tương Hoa: "Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, vừa rồi để nàng đi lại vài bước, từ động tác đến tư thế ta đã có cân nhắc, thực lực quả thật không kém, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của ta. Cho nên, chẳng sợ nàng rắp tâm bất lương, muốn làm chuyện gì, ta cũng có thể khống chế nàng, không cần lo lắng!"
Lời này coi như giải thích lí do vì sao nàng đồng ý mang người theo.
Cũng coi như cảnh cáo Hân Duyệt Nhạn, báo cho đối phương nàng đã nhìn rõ đối phương sâu cạn thế nào, hơn nữa nắm chắc phần thắng, nhắc đối phương đừng làm việc dại dột.
Hân Duyệt Nhạn nhếch môi cười lạnh, trong mắt có vài phần không phục, cũng thêm vài phần tán thưởng!
Cô gái ngông cuồng! Khí độ này cũng rất xứng với Vô Ngân! Chỉ là, không biết thực lực được bao nhiêu phần?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.