Bắc Thần Tường nghe vậy, quay đầu quét mắt nhìn gã một cái. Tâm tình hắn lúc này đương nhiên không phải quá tốt, vừa nghe nói có tin tức của Dạ Mị, chân mày càng cau tít lại: "Nàng đang ở đâu?" Cô gái kia... Hắn chưa bao giờ gặp được cô gái nào kiêu ngạo như thế, nói khó nghe một chút, hắn còn chịu thiệt trên người nàng kia. Khóe miệng ám vệ kia hơi co giật: "Đại hoàng tử điện hạ, là như thế này..." Hạ Hầu Kham cũng ở bên cạnh, nghe ám vệ bẩm báo. "Vị cô nương kia, vốn dĩ chúng ta không có chút manh mối nào về nàng... Nhưng nàng ta bỗng nhiên đại náo phủ tri phủ, đánh hai vợ chồng tri phủ một trận thừa sống thiếu chết, còn phóng hỏa ở ngoại thành, thiêu chết bốn người. Lúc này đang cưỡi ngựa xuất quan, đuổi giết con trai tri phủ Lục Tử Phong. Bởi vì động tĩnh quá lớn, thuộc hạ muốn không chú ý cũng không được không được." Ám vệ cạn lời bẩm báo. Bắc Thần Tường: "???" Hạ Hầu Kham: "!?" Hai tên trai đẹp vẻ mặt ngơ ngác nhìn ám vệ. Mấy hành vi đó có nghe như việc mà một cô nương có thể làm được sao? Bọn họ thậm chí hoài nghi, cô gái xinh đẹp kia căn bản là không phải một co nương, mà là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt vừa xuống từ ngọn núi nào đó. Hạ Hầu Kham nhìn Bắc Thần Tường một cái, ho khan: "Đại hoàng tử, cô gái hung ác như thế này, ngài có chắc là muốn nàng ta làm người phụ nữ của ngài không? Tiểu vương cảm thấy... Khả năng không ổn!" Khóe miệng Bắc Thần Tường cũng co giật một chút, trong chốc lát không biết phải trả lời như thế nào. Hạ Hầu Kham quay đầu lại, nhìn thoáng qua thị vệ đứng đằng sau, chậm rãi dò hỏi: "Ma giáo bị Cô Nguyệt sơn trang tiêu diệt 3 năm trước còn để sót lại nữ ma đầu nào không?" Khóe miệng thị vệ co giật. Kỳ thật gã nghe ám vệ nói xong cũng cảm thấy Dạ Mị giống một nữ ma đầu. Gã hồi tưởng một chút, mở miệng nói: "Hẳn là không có! Cô Nguyệt sơn trang từ trước đến nay không thích lo chuyện bao đồng, nhưng Ma giáo ngộ sát người của Cô Nguyệt sơn trang, theo tính cách của Nguyệt Vô Ngân hẳn sẽ không để kẻ nào lọt lưới." Nguyệt Vô Ngân là trang chủ Cô Nguyệt sơn trang, người ngoài đều tôn xưng hắn làm Cô Nguyệt công tử, trên giang hồ, hắn được gọi là "Cô Nguyệt Vô Ngân". Hạ Hầu Kham sờ sờ cằm: "Tính cách của Nguyệt Vô Ngân quả thật như thế, không lo chuyện bao đồng, nhưng rất bênh vực người mình... Nếu người Ma giáo đều đã chết cả, vậy nữ nhân này nhảy ra từ đâu?" Bắc Thần Tường suy tư một lát, liếc mắt nhìn ám vệ, cố gắng không để khóe miệng co giật, dò hỏi: "Vì sao nàng ta lại giết nhiều người như vậy? Cả nhà tri phủ sao lại đắc tội nàng?" Hắn không khỏi nhớ tới, ngày đó mã phu của hắn gọi nàng là tiện dân, suýt nữa đánh trúng nàng một roi, cuối cùng thiếu chút nữa bị đánh chết, bây giờ còn đang nằm dưỡng thương, cả nhà tri phủ chẳng lẽ là... Ám vệ do dự một lát, mở miệng nói: " Cả nhà tri phủ ở nơi đây làm xằng làm bậy nhiều năm, con lão và mấy kẻ ăn chơi trác táng giở trò gian dâm mấy đứa trẻ con, chuyện này bị vị cô nương kia biết được, cho nên... Những kẻ tham gia đều bị nàng thiêu chết, vợ chồng tri phủ vì không biết dạy con cùng nói năng lỗ mãng nên ăn đánh, Lục Tử Phong vừa lúc có việc xuất quan, nàng dứt khoát truy sát..." Gã vừa nói xong, hai tên trai đẹp trầm mặc trong chốc lát. Vẻ mặt Hạ Hầu Kham khó lường, nhanh chóng mở miệng: "Ta rút lại lời nói vừa rồi, xem ra nàng không không phải nữ ma đầu, mà là một nữ anh hùng!" Dứt lời, Hạ Hầu Kham ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bắc Thần Tường một cái, nữ anh hùng như vậy người bình thường không tiêu hoá nổi. Bắc Thần Tường tất nhiên hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì, một cô gái thích gây chuyện thị phi như vậy, có chuyện không báo cho quan phủ giải quyết mà tự ý giết người, mấy mạng người đã mất trong tay nàng. Hơn nữa... Hắn hơi trầm mặc, mở miệng nói: "Tội của những người đó không đến mức chết. Ít nhất dựa theo luật pháp của Bắc Thần hoàng triều, phán không đến tử hình." Hạ Hầu Kham nhìn hắn một cái, nhún vai: "Loại chuyện này quả thật rất khó nhịn. Chỉ là Đại hoàng tử, ngài thật sự muốn tiếp tục tìm nàng? Nàng đã chọc phải bốn mạng người, còn ẩu đả mệnh quan triều đình, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều nhìn chằm chằm ngôi vị Thái Tử, tuy rằng bọn họ đều không phải đối thủ của ngài, nhưng nếu ngài bao che cho nàng, hai vị hoàng tử có thể lấy lí do đó công kích ngài, tình huống lúc đó sẽ rất bất lợi." Bắc Thần Tường hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn ám vệ của mình một cái: "Trước tiên cứ theo dõi nàng đã, đợi sau khi có được thì giấu đi, tuyệt đối không thể để hai vị hoàng đệ phát giác sự tồn tại của nàng." Nói tới đây, trên mặt hắn hiện hiện lên tia giận dữ: "Nhị hoàng đệ và Tam hoàng đệ đều nhớ thương ngôi vị hoàng đế, bản điện hạ không đặt họ vào trong mắt. Nhưng cố tình kẻ có uy hiếp lớn nhất với bản điện hạ lại không hề hứng thú với ngôi vị Thái Tử." "Thật ra tiểu vương cảm thấy điện hạ không cần phải nhằm vào Tứ hoàng tử như thế, người như hắn..." Hạ Hầu Kham dừng một chút, chọn lọc từ ngữ, cuối cùng nói, "Người như hắn, tùy tâm sở dục, không ham quyền thế, chỉ cần ngài không uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ không ngáng chân ngài trên con đường tranh đoạt ngôi vị." Bắc Thần Tường bỗng nhiên nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu hắn đe dọa đến bản điện hạ thì sao? Lấy giá trị vũ lực của hắn, dù bản điện hạ có ngồi lên đế vị cũng thể làm được gì. Chẳng lẽ quận vương muốn bản điện hạ làm hoàng đế rồi vẫn phải nghe lời hắn răm rắp?" Hạ Hầu Kham lập tức im lặng. Tứ hoàng tử người này, từ trước đến nay coi thực lực là chuẩn tắc*, đương kim bệ hạ hắn còn không coi ra gì, huống chi là Đại hoàng tử. *Điều quy định thành phép tắc phải theo. Hắn dừng một lát, suy tư, mở miệng nói: "Trên đời này có khả năng diệt trừ hắn, e là cũng chỉ có người kia, tuy rằng người kia không nhất định có thể đánh bại Tứ hoàng tử, nhưng cũng sẽ không thua..." Nói đến chuyện này, Bắc Thần Tường lập tức phát hỏa: "Ta sao có thể không biết? Nhưng người kia nhiều năm như vậy vẫn luôn thiên vị hắn! Đừng nói là khiến y ra tay giết Bắc Thần Tà Diễm, dù chỉ... Hừ!" "Người kia và Tứ hoàng tử cũng coi như kiềm chế lẫn nhau, nhớ lại ngày trước, Tứ hoàng tử vẫn nể mặt người kia mới không kéo Hoàng Thượng xuống từ ngôi vị hoàng đế." Nói xong những lời này, khóe miệng Hạ Hầu Kham co giật. Ba năm trước, Hoàng Thượng vì một sự kiện, muốn phạt trượng Bắc Thần Tà Diễm, thế nhưng Bắc Thần Tà Diễm ngay trước mặt mọi người đá Hoàng Thượng từ trên long ỷ xuống, dựa lưng vào long ỷ của Hoàng Thượng, còn ưu nhã gác chân lên long án, thong thả nói với Hoàng Thượng người không có thực lực nên học cách kiềm chế. Sau lại vì nể mặt người kia mới đột ngột thu tay lại. Mà Hoàng Thượng cũng bị dọa cho chết khiếp, từ đó không dám nhắc đến chuyện động thủ với Bắc Thần Tà Diễm nữa, nhiều nhất cũng chỉ dám nói đôi câu. Nói đến chuyện này, vẻ mặt Bắc Thần Tường càng lạnh hơn: "Còn có một người! Cửu Hồn, ta đã tìm người liên hệ với hắn, hắn có lẽ sẽ giết Bắc Thần Tà Diễm." "Tuy rằng khó, nhưng cũng có một tia hy vọng." Hạ Hầu Kham gật đầu. Đúng lúc này, một thị vệ bước vào, mở miệng nói: "Điện hạ, không hay rồi! Người trung gian liên lạc với Cửu Hồn đã bị giết. Vết tích để lại là do Cửu Hồn ra tay. " "Cái gì? Cửu Hồn điên rồi?" Bắc Thần Tường không thể tin được. Những sát thủ đó đều bị thuốc độc khống chế, hắn lại dám... Hắn vừa dứt lời, một thanh đao từ ngoài cửa sổ bắn vào, Bắc Thần Tường vội vàng né, lại không tránh được một thanh dao găm khác lưu lại một đạo hoa ngân trên mặt hắn. Đồng thời, một giọng nói thấp như thú non cạnh cửa sổ vang lên: "Đừng đến tìm ta nữa, về sau không được phái người điều tra tung tích của nàng, nếu không, ta sẽ chém ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]