Edit: Thanh Vũ
Beta: Jung Jenny
Tựa hồ như…đang ngủ…
Tựa hồ khi ta rơi vào khoảng không tăm tối, bên người có ai đang nói gì đó, ta giống như đang nằm mơ, hoặc như là tự mình trải qua cái gì đó, cảm giác giống như ta rõ ràng hôn mê bất tỉnh lại nghe được, nhìn thấy được.
Nhưng mà, hết thảy đều rất mơ hồ, ta nhìn không rõ, cũng nghe không rõ.
Trong mảnh mông lung đen tối, muốn bắt lấy người đang ở ngay trước mắt thế nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Giả nhân giả nghĩa đã rời đi rồi sao?
Hắn, cứ như vậy rời đi rồi sao?
Khi bóng tối biến mất, ta không biết có phải ánh sáng sẽ lập tức bao phủ hay không, nhưng mà khi ta từ trong mông lung mơ hồ tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói mắt làm cho người ta cảm thấy đau lòng, đau lòng đến nhất thời khó có thể hô hấp, khó có thể không cảm thấy mũi đau xót.
Ta, đã trở lại rồi sao?
Nhẹ nhắm hai mắt lại, cũng vẫn cảm thấy ánh mặt trời ấm áp mềm nhẹ rơi trên mặt ta, lần đầu tiên ta cảm giác thì ra ánh mặt trời lại ấm áp và mềm mại như thế, mỗi một lỗ chân lông trên người ta, mỗi một mạch máu dưới da đều được ánh dương nhẹ nhàng vỗ về.
Thân thể, tồn tại chân thật đến thế, như thể mẫn cảm cảm thụ được hết thảy.
Ánh mặt trời, cùng gió lạnh từ mặt hồ Lệ Tích thổi đến mang theo trong gió thoang thoảng mùi hoa.
Là hoa đào sao?
Dân gian từng có câu thơ:
“Khứ niên kim nhật thử môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616696/quyen-6-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.