“Hoàng đế bất nhân! Trời cao gieo tai họa!”
Đào mừng thọ lăn lốc trên mặt đất, máu đỏ văng tung tóe khắp nơi trong tiếng la hét rung trời, quảng trường trước hoàng cung nhất thời một mảnh ồn ào kinh hãi, thủ vệ bốn phía vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Một tuồng hát lấy máu tươi mở màn, nhất định phải dùng máu nhuộm đỏ quảng trường để chấm dứt.
‘Ba—‘ thủ vệ vây xung quanh quảng trường rốt cuộc cũng động, mỗi người không hẹn mà đồng thời bước về phía trước từng bước, tiếng bước chân giẫm trên quảng trường tựa như tiếng trống làm rung động lòng người.
‘xôn xao —‘ những lưỡi đao sáng loáng đồng loạt vung ra, dưới ánh mắt trời thật quá chói mắt, không ít người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê muội, sao lại thế này?
“Các ngươi… Các ngươi làm cái gì vậy, muốn tạo phản có phải không?!” Cất giọng the thé bén nhọn, Đức Trà công công trố mắt hô lên.
Miền Nam lão hoàng đế vẫn như cũ bình yên ngồi trên ngai vàng lúc này sắc mặt trở nên âm trầm, tay hắn tựa hồ run nhè nhẹ, bởi vì lửa giận mà run rẩy.
“Hoàng đế bất nhân, trời gieo tai họa, đây là lời của trời cao, cũng là lời của mười vạn cấm quân của miền Nam ta.” Vẫn ngồi ở trên thềm đá, Đại hoàng tử đột nhiên đứng lên, hơi hơi ngửa đầu, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng giương lên, nhìn phụ hoàng của hắn, đương kim hoàng đế miền Nam.
Đại hoàng tử giơ tay rút trường kiếm trên thắt lưng Đại tướng quân Vệ Phong ở bên cạnh, trong lúc mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616623/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.