Mặt trời lặn mặt trăng lên, trong rừng rậm càng yên tĩnh, cho dù âm thanh gió thổi sàn sạt đều có vẻ thập phần rõ ràng.
“Trước đây, ta vẫn nghĩ người ở Thánh môn đều không giống như phàm nhân, đều là giống như tăng nhân không gần nữ sắc… Lại càng không gần nam sắc.” Sau khi thắt chặt đai lưng, ta hít sâu một hơi, gió đêm thật lạnh, trên người ta còn vương lại một từng trận mồ hôi ẩm ướt.
Cho tới bây giờ đã chấm dứt hồi lâu nhưng bàn tay vẫn có một chút phát run.
“Kết quả, nguyên lai cũng chỉ là người thường đều có thất tình lục dục mà thôi.” Ta khẽ thở dài một tiếng, phía sau vang lên một trận rất nhỏ tiếng bước chân, hơi thở thuộc về nam nhân kia làm cho người ta mẫn cảm, nhất là đã thanh tỉnh sau khi sự việc kia đã qua đi, hơi thở trên người Bộ Phong Trần thản nhiên mà nồng hậu, thủy chung quanh quẩn trên cơ thể ta, mỗi một tấc làn da… Tràn đầy đều là mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể của Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, hắn dùng hai má cọ xát tóc dài rối tung xõa xuống trên vai ta, vô cùng thân thiết như vậy, có lẽ ta đã có chút mệt mỏi cũng không đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hắn có nghe thấy được cái gì không.
“Một thân mồ hôi hôi hám, có cái gì dễ ngửi chứ.”
“Thánh nhân cũng là người, huống chi ta chưa bao giờ cảm thấy ta là thánh nhân.” Bộ Phong Trần thản nhiên nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616571/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.