Mờ sáng, Dương Quân Nguyệt huyệt đạo cũng đã tự giải, hắn ngược lại dìu Phan Phượng Thuật đang ngất lên giường, mặc kệ khắp thân người đều là vết thương lớn nhỏ. Dương Quân Nguyệt thở dài, thu nhặt giáp phục dưới mặt đất xếp gọn ghẽ. Phan Phượng Thuật tuy trúng xuân dược, nhưng đối với hắn vẫn vô cùng ôn nhu, kiếp trước không rõ hắn tạo được phước gì, để hiện tại có một Phan Phượng Thuật coi hắn như sinh mệnh.
Dương Quân Nguyệt đăm chiêu nhìn lại vò rượu rỗng, một mạch đến đại sảnh, mặt trời đã lên cao, mười phần Phùng Hậu đang phải xử lý công vụ. Dương Quân Nguyệt phẫn nộ tiến vào trong, lam mâu thẫm màu:
- Đô đốc, ngươi có quá mức hiểm ác không?
Phùng Hậu cau mày, chưa thể suy nghĩ kịp:
- Bản tướng không giết ngươi, chính là đã quá nương tình!
Dương Quân Nguyệt hừ lạnh:
- Chuyện một mình ta làm một mình ta chịu, vả lại với Hòa Tâm là chính nàng nhờ ta giải trừ hôn ước, ngươi cùng nàng cô nam quả nữ, cùng Hoàng đế quan hệ thân cận, một đạo thánh chỉ đưa ra liền có thể tác hợp! Lợi nhiều hơn hại! Còn ta cùng Phan Tướng quân vốn dĩ không thể như thế được!
Phùng Hậu đứng dậy, trường thương kịch sàn:
- Ngươi dùng giọng điệu đó với bản Tướng, là muốn chết?
Dương Quân Nguyệt trái với thường ngày, không hề tránh né:
- So với hạ xuân dược vào rượu rồi gọi Phan Tướng quân đến, ngươi giết ta thì vẫn hơn!
Phùng Hậu sững người, trong rượu từ bao giờ lại xuất hiện xuân dược, hắn vốn không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320858/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.