Tiết trời mùa xuân dần ấm áp lên, cuối tháng một, không rõ Vĩnh Thành Đế vô tình hay hữu ý hạ lệnh để Phùng Hậu đảm nhiệm vị trí Khâm sai Đại thần xuân tuần toàn bộ châu phủ lân cận Thần Đô. Phùng Hậu mặc dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng không thể trái ý Hoàng đế, ngũ vị tạp trần mà thi hành công vụ.
Chỉ là Phùng Hậu không ngờ được người cùng đi với hắn lần này lại là Phan Phượng Thuật, cảm giác không mấy thoải mái liền xuất hiện, cho dù Phan Phượng Thuật cùng Hòa Tâm Công chúa vốn không có tư tình, nhưng trên danh nghĩa cả hai vẫn có hôn ước, chuyện xấu Phùng Hậu làm cả kinh thành đều biết, lại còn trong tang kỳ của Hiền Thái phi, Hòa Tâm mang vết nhơ này thật không đáng có.
Cả một đoạn đường dài, Phùng Hậu cưỡi ngựa cạnh Phan Phượng Thuật nhưng không thể mở lời. Trong lúc tra sổ sách Phùng Hậu nhìn sang cũng chỉ thấy hắn ta im lặng chăm chú. Phùng Hậu là võ tướng hoàn toàn, loại chuyện xuân tuần này rất mơ hồ không hiểu, nhưng Phan Phượng Thuật dòng dõi trâm anh, có thể coi là văn võ song toàn, là Phan Tứ Công tử hào hoa nổi danh kinh kì, Phùng Hậu hơi chép miệng, nếu như Phan Phượng Thuật không đoạn tụ, thì gia sản Phan gia cũng không đến lượt một thứ tử.
Phùng Hậu gõ gõ ngón tay lên bàn:
- Ngươi không sao chứ?
Phan Phượng Thuật tay cầm công văn, ngẩng mặt, mày kiếm môi mỏng ẩn ẩn cười, nhưng trong đôi mắt lại chứa đựng đau thương vô hạn. Phùng Hậu càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320857/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.