Dương Quân Nguyệt nằm dài trên sàn rơm khô, mấy ngày nay trong cơm hắn ăn cai ngục có vấy thêm một chút nước. Dẫu sao chưa đạt được mục đích, Bạch Thực Thần sẽ không để hắn cứ thế mà chết đi.
Ngoài cửa lớn đại lao lanh canh tiếng mở khóa, ánh sáng chói mắt tràn vào, Dương Quân Nguyệt ngẩng người kinh ngạc nhìn giáp phục hoa lệ trên thân nam tử dần tiến đến bên cạnh.
- Tướng quân!
Phan Phượng Thuật chậm rãi dẫm qua rơm khô rải rác mùi ẩm mốc hôi hám, hắn gầy hơn rất nhiều, Hiền Thái phi so với sinh mẫu còn thân cận hơn, nay không rõ bị người ám hại, hắn hiển nhiên rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi kẻ bị tình nghi lại là nam sủng bên cạnh.
Phan Phượng Thuật nhìn đôi tay cáu bẩn bám trên song sắt, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống:
- Nguyệt, nói ta biết, có phải ngươi làm hay không?
Dương Quân Nguyệt hơi lùi lại, che giấu bộ dáng ghê tởm nhiều ngày không tắm rửa của bản thân, quay mặt đi:
- Tướng quân! Người cũng rõ mà, ta không có động cơ gây án!
Phan Phượng Thuật nghe tim nhói lên, càng khó lòng mở miệng:
- Ngươi...có thể vì hận cô mẫu đã ban hôn ta...
Dương Quân Nguyệt lam mâu chuyển màu, giọng nói đột ngột lãnh đạm:
- Tướng quân quá đề cao bản thân rồi! Nếu bị người ruồng bỏ, ta liền tìm kẻ khác, việc gì phải đẩy mình vào thế khó!
Phan Phượng Thuật nghe lời xúc phạm, môi miệng liền đắng ngắt:
- Ngươi?
Dương Quân Nguyệt xoay người lại, nhàn nhạt:
- Nếu cần giết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320845/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.