Chương trước
Chương sau
Lúc ấy Trân Phi cũng biết, Duệ Thân Vương Thế Tử và Thế Tử phi cầm sắt hòa minh, cực kỳ ân ái, lại không ngờ Thế Tử phi lại chết vì khó sinh, một xác hai mạng.
Thế Tử phi đời thứ hai cũng là đích nữ danh môn ở Thịnh Kinh, nhưng lúc ấy toàn bộ Thịnh Kinh rốt cuộc không ai nhìn thấy Duệ Thân Vương Thế Tử ôn nhuận như ngọc nữa, từ khi tân nhiệm Thế Tử phi gả vào Duệ Thân Vương phủ cũng khó gặp chân dung, ba năm sau chết bệnh, hai năm sau đó, Trình Nghê Thường mười bảy tuổi trúng tuyển, trở thành Thế Tử phi đời thứ ba của Duệ Thân Vương Thế Tử.
Lúc ấy nàng thật cao hứng, tự hào, đơn giản là vì ở Thịnh Kinh đích nữ danh môn đông đảo, chỉ có nàng trở thành thê tử của nam tử thanh quý trác tuyệt kia.
Ai biết, cuộc sống sau khi thành thân thống khổ mà tịch mịch, đêm tân hôn trượng phu cũng không bước vào tân phòng một bước, mà mấy năm sau đó càng là chẳng quan tâm nàng, gần như từ ngày thành thân nàng đã sống như quả phụ.
Lúc ấy Trình Nghê Thường mới hiểu, vì sao Thế Tử phi trước đó vẫn luôn đóng cửa không ra, không phải không muốn ra, mà là không mặt mũi đi ra ngoài.
Nàng cho rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, lại không ngờ sau ba năm nàng gả cho Lưu Cảnh, vào một đêm đông Lưu Cảnh chết bất đắc kỳ tử, năm ấy hai mươi sáu tuổi.
Trình Nghê Thường như cũ nhớ rõ trường hợp ngay lúc đó, Duệ Thân Vương Thế Tử đã từng danh khắp thiên hạ, lẳng lặng nằm ngửa ở ghế trên trong thư phòng, mà cha chồng nàng là Duệ Thân Vương cũng trong nháy mắt già nua mấy chục tuổi, tới gần tuổi xế chiều, làm lòng người chua xót lại thổn thức.
Mà lúc sau không đến hai năm, một ngày tháng chín Duệ Thân Vương phủ nháy mắt lật úp, rất nhiều Ngự lâm quân vây quanh vương phủ, thống lĩnh Ngự lâm quân mang theo thánh chỉ của Hoàng Đế kê biên tài sản Duệ Thân Vương phủ, tổng cộng liệt kê mười chín tội lớn Duệ Thân Vương mưu nghịch, mỗi tội đủ để đầu rơi xuống đất.
“Trân Nhi, nàng suy nghĩ gì vậy?” Lưu Ngạn nói làm Trân Phi lấy lại tinh thần từ hồi ức hỗn độn, “Chính là đêm qua không ngủ ngon sao?”
Trân Phi ngẩng đầu nhìn Lưu Ngạn, người nam nhân này cũng không tệ, nhưng trước có Lưu Cảnh như mỹ ngọc, Lưu Ngạn cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Quan trọng nhất chính là, bản thân người nam nhân này không có đảm đương, nàng đã từng nghe lén phụ thân và huynh trưởng nói chuyện, nói toàn bộ Đại Vinh, từ sau Thịnh Đế, có thể đảm đương chủ thiên hạ chỉ có một mạch Duệ Thân Vương, bởi vì Duệ Thân Vương vô tình với ngôi vị hoàng đế, chỉ phải chọn vóc dáng cao trong các chú lùn, lúc này mới chọn Lưu Ngạn miễn cưỡng có chút thủ đoạn.
“Đêm qua con trai của bệ hạ làm ầm ĩ thần thiếp thời gian thật dài, nơi nào có thể ngủ ngon, ngài xem xem hiện tại hắn ngủ nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, liền biết đêm qua khẳng định không nghỉ ngơi tốt.” Nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn Lưu Ngạn, ngay sau đó lại nhịn không được nhấp môi cười nhu mị.
Lưu Ngạn liền thích Trân Phi như vậy, tuy lúc mang nàng tiến cung, nàng đã hai mươi hai tuổi, lại như cũ có lực hấp dẫn đặc biệt, làm Lưu Ngạn không thể dời đi tầm mắt, sau đó hắn và Trình Thụy Tường mưu đồ bí mật một kế sách, dùng thứ nữ Trình gia thay đổi nàng một mạng.
Bụng Trân Phi thực tranh đua, tiến cung năm thứ hai liền sinh Thất hoàng tử Lưu Nguyên Hưng, cũng là đứa con trai hắn thương yêu nhất.
Nghe nàng nói như vậy, Lưu Ngạn liếc xéo con trai, sau đó khom lưng bế Trân Phi lên, bước nhanh vào tẩm cung.
“Cùng trẫm nghỉ ngơi trong chốc lát. Thường Phúc, đêm nay dùng bữa ở chỗ Trân Phi.”
Đại nội tổng quản Thường Phúc đứng bên ngoài mắt nhìn mũi mũi nhìn tim vội vàng ứng: “Dạ, bệ hạ.”
Dứt lời, nhìn thấy rèm châu đong đưa rất nhỏ, vẫy vẫy tay làm cung nữ canh giữ ở ngoài đóng cửa tẩm cung sơn son khắc hoa, khiển lui người trong điện đi bên ngoài thủ, hắn lại như cũ canh giữ bên cạnh Lưu Nguyên Hưng còn ngủ.
Mà trong Thọ Khang Cung, Tiền Thái hậu đang ở thư phòng xem tấu chương, nhìn chỉ thị Hoàng Đế dùng bút son phê lên, có cái bà còn có thể xem tiếp, có cái dứt khoát nâng cánh tay lên, trực tiếp phê chỉ thị một lần nữa.
“Hoàng Đế lại đi Vĩnh Thọ cung sao?” đôi mắt bà không nâng, mở miệng dò hỏi.
Thái giám tổng quản Hứa Sùng đứng bên cạnh Tiền Thái hậu tiến lên khom người, nhẹ giọng nói: “Hồi Thái Hậu, dùng cơm trưa xong, Hoàng Thượng liền bãi giá Vĩnh Thọ cung.”
“Hừ!” Tiền Thái hậu từ lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, làm cho thái giám cung nữ cả thư phòng toàn bộ đều cúi đầu thấp hơn ba phần, “Càng ngày càng kỳ cục, hắn chính là Hoàng Đế, từ khi nữ nhân kia tiến cung, độc sủng không nói, ngay cả triều chính cũng không để bụng, nếu không phải ai gia nhìn chằm chằm, nói không chừng hắn còn muốn phế bỏ Bội Nhi, lập tiện nhân kia làm hậu.”
Tất cả mọi người biết, Thái Hậu chỉ tùy tiện nói, bọn họ lại không dám tùy tiện tiếp.
Ngay cả Hứa Sùng rất được Tiền Thái hậu tín nhiệm lúc này cũng thật cẩn thận cười làm lành, nửa chữ cũng không dám lắm miệng.
Hoàng Hậu nương nương là cháu gái của Tiền Thái hậu, cũng là đích trưởng nữ của tiền triều Tả Tướng Tiền Hoài An, trong mắt Tiền Thái hậu cháu gái là muôn vàn tốt, mà mặc kệ Trân Phi lấy lòng chính mình như thế nào, nàng cũng chính là tiện nhân.
Người ngoài nghĩ là thứ nữ Trình gia, nhưng trong cung phàm là có tâm nhãn ai không biết, nàng đã từng là thê tử của tiểu vương gia Duệ Vương phủ, càng làm cho bà không nuốt được khẩu khí này chính là Trình Nghê Thường gả cho Lưu Cảnh mấy năm, vẫn như cũ là thân trong sạch, nghĩ đến con trai chính mình ba ba mang quả phụ ngay cả Lưu Cảnh đều ghét bỏ tiến cung, thậm chí còn sủng quan lục cung, hơn nữa mới một năm liền sinh con trai, làm sao Tiền Thái hậu có thể không ghê tởm, con trai của bà nơi nào kém hơn Lưu Cảnh? Lại đi nhặt giày rách Lưu Cảnh không cần, mệt hắn vẫn là một Hoàng Đế.
Hiện giờ trong mắt Tiền Thái hậu người Lưu gia đều không có một ai tốt, ngay cả con cháu hoàng tộc Lưu thị trên triều đình cũng phần lớn là chỉ có chức quan, không có thực quyền, bà là Hoàng Hậu của tiên đế, mẫu hậu của Lưu Ngạn, nếu trượng phu sớm chết, con trai vô năng, sao Đại Vinh triều không thể do bà chấp chưởng đại ấn.
Tiền Thái hậu cũng không trông cậy vào bọn họ có thể nói lời gì thiệt tình với chính mình, cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, trong mấy tấu chương này mười đã có chín bị Thái Hậu phê chỉ thị một lần nữa.
---
Trong nháy mắt, kỳ thi mùa thu đã đến.
Trời còn chưa sáng Đường Mẫn cũng đã rời giường, thu thập bản thân xong liền đi phòng bếp tự mình làm cơm sáng cho Bùi Cẩm Triều.
“Phu nhân, để nô tỳ làm là được, ngài muốn làm món gì cho gia dùng?” Thúy Hồng còn mang theo buồn ngủ vừa vào liền thấy Đường Mẫn, sâu ngủ nháy mắt tiêu tán, vội vàng đi lên trước.
Đường Mẫn nhìn nàng cười nói: “Không cần thức dậy sớm như vậy, chúng ta cơm sáng cũng không phiền toái, ngươi tuổi còn nhỏ, ngày thường có thể ngủ nhiều trong chốc lát, hiện tại đúng là tuổi ăn tuổi lớn.”
Thúy Hồng cảm động, nhưng vẫn hồng hốc mắt lắc đầu: “Nô tỳ không sao, trước kia ở nhà còn dậy sớm hơn, hơn nữa bên ngoài hoa quế sắp nở, hương rất nồng, nô tỳ cũng ngủ không an ổn.”
Hai chủ tớ một người chuẩn bị rau dưa, một người ở bên cạnh vo gạo, tiểu viện ấm áp.
Bắt đầu từ hôm nay, ba ngày kế tiếp Bùi Cẩm Triều đều phải ở trong trường thi, cho nên Đường Mẫn muốn làm một bữa ăn ngon cho hắn trước khi đi.
Bữa sáng là dùng nước hầm gà nhào bột làm mì, còn có sủi cảo chưng, bánh bao đậu đỏ, cũng chuẩn bị hai món điểm tâm lạnh nóng, nhìn qua rất tinh xảo, hương vị cũng không tệ, buổi sáng đầu thu làm người phá lệ có khẩu vị.
Bùi Cẩm Triều thức dậy đã là giờ Mẹo canh ba, sắc trời đã sáng, nhưng thời tiết hôm nay có chút âm trầm, cũng không thấy mặt trời, không biết trời có mưa hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.