Chương trước
Chương sau
Tô Bình Vân nhìn bộ dáng của Lục Thịnh, trong lòng tò mò, “Quan hệ giữa huynh và vị tiểu huynh đệ này thực không bình thường.”
Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ Lưu Cảnh, không người nào có thể làm Trung Nghĩa Hầu phủ Thế Tử Lục Thịnh bày ra dáng vẻ thế này.
Mà thiếu niên trước mắt phong thái lỗi lạc, lại làm hắn ngoài ý muốn.
Hiện tại hắn còn chưa xác định thiếu niên trước mắt và Lưu Cảnh có quan hệ gì, chờ trở về lại cho người đi điều tra.
“Huynh rất bội phục Cẩm Triều, chỉ là bản thân không có chức quan, cho nên lần này hắn có thể lưu lại Thịnh Kinh hay không vẫn phải xem thủ đoạn của các đệ.” Đến lúc đó cho dù là tam nguyên thi đậu hay là Trạng Nguyên, không có bối cảnh cũng chỉ có thể bị chuyển đi nơi khác làm quan, thời gian của hắn quý giá, tuyệt đối không thể lãng phí ở bên ngoài, ai biết vài năm sau trở lại kinh thành, Đại Vinh triều sẽ biến thành bộ dáng gì, hơn nữa cũng không thể bảo đảm trong lúc làm quan bên ngoài, hắn sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.
Năm đó hắn chỉ có thể giương mắt nhìn Lưu Cảnh chết, lần này nói cái gì cũng phải che chở Bùi Cẩm Triều.
Trời biết lúc trước nhận được tín vật và thư từ của Lưu Cảnh, hắn kích động thiếu chút nữa đau tim mà chết.
Mấy người này hai mặt nhìn nhau, thấy Lục Thịnh không giống nói giỡn, đều cảm thấy trở về phải cân nhắc thật kỹ.
Thiếu niên này nhìn như đơn thuần vì thăng quan, mà Lục Thịnh lại có vẻ muốn đáp ứng mong muốn của hắn, nhưng bọn họ không hiểu biết thiếu niên này chút nào.
Nếu chính mình không giúp, lỡ như một ngày kia, hắn thật sự lên đến địa vị cao, đột nhiên quay lại đối phó chính mình, vậy phi thường khó làm.
Lục Thịnh tự nhiên hiểu ý bọn họ, tầm mắt quét trên mặt bọn họ một lượt, “Dù sao huynh cũng giúp hắn, nếu các đệ còn xem huynh là bằng hữu, cũng đừng hỏi đến cùng, sớm muộn gì các đệ cũng sẽ biết nguyên nhân, Cẩm Triều tuyệt đối sẽ không hại các đệ.”
Dùng xong cơm trưa, bọn họ theo thứ tự mang theo phu nhân rời đi, chỉ là trước khi đi, cũng thấy được Đường Mẫn.
Cực thịnh nhan sắc, đứng cạnh Bùi Cẩm Triều, trong đầu bọn họ không nhịn được hiện ra tám chữ: Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Trên đường trở về, Tô Bình Vân và Minh Dương ngồi cùng nhau, không khí bên trong xe ngựa có chút áp lực.
“Huynh nói xem, vì sao Lục Thịnh lại duy trì một thiếu niên chưa hề nổi danh?” Tô Bình Vân nghĩ trăm lần cũng không ra.
Minh Dương cũng rất tò mò điểm này, “Đệ muốn phái người đi điều tra sao?”
“Tất nhiên là phải tra, chúng ta đều hiểu biết tính tình Lục Thịnh, từ sau khi chuyện kia xảy ra, hắn sẽ không vô duyên vô cớ chiếu cố một người mới quen không lâu như vậy, đệ hoài nghi hắn và tiểu vương gia có quan hệ.”
“Tra hay không tra có gì khác nhau, nếu phải thì chúng ta giúp, nếu không phải chúng ta cũng không có lý do không giúp, có lẽ Lục Thịnh nghĩ tới điểm này, mới gọi chúng ta ra gặp mặt.” Minh Dương nói có chút nghẹn khuất, tâm tình bị người đắn đo thế này, Thiếu tướng quân như hắn chính là thật lâu chưa từng có.
Quả nhiên là anh em bà con với tiểu vương gia, mặc kệ làm gì, luôn giỏi phá hỏng đường lui của đối phương.
Kỳ thật bọn họ hoàn toàn có thể không để ý tới, chẳng qua là e ngại Lục Thịnh chưa từng cầu bọn họ làm gì, hơn nữa đối với chuyện của tiểu vương gia năm đó, đến nay bọn họ cũng rất áy náy, cho nên mới không thể ngồi yên không nhìn.
Đây cũng là chỗ làm Tô Bình Vân bực bội, chính vì cự tuyệt không được nên mới buồn rầu.
Mặc kệ như thế nào, nên điều tra người này vẫn phải tra, ít nhất khi giúp đỡ hắn, không đến mức trong lòng chẳng biết gì về đối phương.
Bọn họ điều tra như thế nào là chuyện của chính bọn, chỉ cần không quấy rầy phu thê Bùi thị, Bùi Cẩm Triều cũng sẽ không can thiệp.
---
Trong hoàng cung Đại Vinh, Vĩnh Thọ cung.
Một mỹ phụ mặc cung trang màu tím đẹp đẽ quý giá đang quạt cho một đứa bé, đứa bé trắng nõn nằm trên giường, lông mi cong vút, khuôn mặt nhỏ mượt mà trong sáng, rất đáng yêu, hắn chính là đương kim Thất điện hạ.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Bên ngoài truyền vào tiếng thái giám trực ban hô lớn.
Mỹ phụ nhìn ra ngoài tấm bình phong nhíu nhíu mày, sợ quấy rầy đến con trai.
Cúi đầu nhìn con trai, thấy hắn chỉ có chút không cao hứng đô đô miệng nhỏ, nhăn nhăn lông mày, nhưng không tỉnh lại.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” Mỹ phụ đưa cây quạt cho thị nữ bên cạnh, đứng dậy đi đến chính điện, doanh doanh cúi người hành lễ với nam tử mặc long bào đang cất bước tiến vào, nhưng giữa chừng lại bị một đôi bàn tay to nâng lên.
“Trân Nhi, hoàng nhi đâu?” Lưu Ngạn nhìn Trân Phi, cùng nàng đi vào thiên điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngủ thật sự thơm ngọt, khóe miệng lộ ra tươi cười từ ái, “Tiểu gia hỏa này, ngủ thật thoải mái.”
Trân Phi nhu mị cười, tiến lên nhẹ vỗ về sợi tóc đen nhánh của con trai, ngẩng đầu kiều nhu nhìn Lưu Ngạn, cười nói: “Sao Bệ hạ lại đến đây vào lúc này?”
“Trẫm nhớ nàng và hoàng nhi, hơn nữa chuyện tiền triều có mẫu hậu lo, nơi nào cần đến trẫm.” Lưu Ngạn cười khổ, hắn tự nhận mình vẫn là đế vương có năng lực, tuy kém tổ phụ, nhưng tốt hơn phụ hoàng rất nhiều, nhưng vì sao lại phát triển thành trạng huống hiện tại? Cữu cữu vốn một lòng tương trợ hắn không biết khi nào bỗng trở nên xa lạ, mà mẫu hậu vốn yêu thương hắn cũng đột nhiên bắt đầu nhúng tay triều chính, chờ đến lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện, đã có một nửa triều thần dựa vào Tả Tướng, còn lại đều là mấy thần tử còn tuổi trẻ nhưng bối cảnh rắc rối khó gỡ, bọn họ vì chuyện của Duệ Thân Vương phủ năm đó mà mặt ngoài cung kính, kỳ thật oán trách hắn, bằng mặt không bằng lòng.
Hắn cảm thấy chính mình là Hoàng Đế uất ức nhất toàn bộ Đại Vinh triều.
Biểu tình của Trân Phi cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, đây cũng không phải cuộc sống nàng muốn.
Nếu chỉ uổng có tài phú không có quyền lợi, có khác gì lúc nàng còn ở Duệ Thân Vương phủ? Ít nhất khi Duệ Thân Vương phủ vẫn còn nàng là chính thê, đứng đắn Thế Tử phi, sau đó vì tham sống sợ chết mà leo lên nam nhân tôn quý nhất Đại Vinh triều này.
Mấy năm trước nàng là Thế Tử phi phủ Duệ Thân Vương, trượng phu là Lưu Cảnh, công tử thanh quý đệ nhất Đại Vinh triều.
Lưu Cảnh thân phận tôn quý, tướng mạo thanh tuyệt, khí chất thẳng tới trời cao, thông tuệ vô song.
Trong lòng Trân Phi, Lưu Cảnh không có điểm gì không tốt, nhưng từ sau khi nàng gả cho Lưu Cảnh, hắn lại chưa từng động vào nàng dù chỉ là một ngón tay.
Vốn nàng cho rằng Lưu Cảnh không thích nàng, sau đó mới từ trong miệng người cũ trong Duệ Thân Vương phủ biết được, hắn chỉ là xem chính mình như người xa lạ thôi.
Nguyên phối của Lưu Cảnh là Lâm Tuệ Âm, xuất thân từ dòng dõi thư hương trăm năm, tằng tổ phụ là tể phụ thời kỳ Cao Tổ, tổ tiên cũng là cán bút nổi danh đi theo Thái Tổ thời kỳ đánh thiên hạ, bối cảnh cực kỳ hùng hậu, hơn nữa Lâm Tuệ Âm là An Ninh quận chúa Thịnh Đế khâm phong, thuộc về hoàng ân sắc phong, đây chính là cực đại vinh quang, việc hôn nhân giữa nàng và Lưu Cảnh cũng là Thịnh Đế ngự tứ trước khi lâm chung, lúc đó Lưu Cảnh vẫn là thiếu niên chưa cập quan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.