Edit: Leo
Phong tuyết không yên, tiếng người chợt tĩnh.
Một giọng nói không nhanh không chậm từ trong công đường vọng ra: “Triều Vinh, rút người của ngươi đi, trẫm đã tới nơi đây, cũng nên trông thấy bá tánh Phụng huyện.”
Dân đã dâng lòng oán hận, đế vương muốn gặp bá tánh.
Tri huyện Phụng Huyện xoay người, hô lớn vạn tuế, quỳ xuống can gián: “Khởi tấu Thánh Thượng, xung đột với huyện nha, đồng nghĩa tội mưu phản, điêu dân nên giết!”
Lưu Hoài dẫn đầu chúng quan cũng vội vàng mà ra, quỳ xuống hô lớn: “Khởi tấu Thánh Thượng, Phụng huyện xảy ra dân biến, an nguy của ngô hoàng làm trọng, nên ra lệnh Lý tướng quân đóng chặt cửa huyện nha, lại sai người mở cửa thành, dẫn năm vạn Tây Bắc đại quân vào thành, dẹp loạn cứu giá!”
Tiếng can ngăn liên tục vang lên, như chọc vào tim bá tánh bên ngoài, lửa giận vừa dập tắt lại được châm lên.
“Ngu xuẩn!” Ngay khi bạo động hết sức căng thẳng, một chữ như đao, xuất phát từ hai người, một tiếng từ bên ngoài ném tới, một tiếng từ công đường vọng ra.
Nhóm gián quan nhao nhao ngẩng đầu, không thể tin tưởng hô, “Bệ hạ?”
Lưu Hoài quay đầu, mắt nhíu lại, trong mắt như phun ra khói độc —— lại là hắn!
Mộ Thanh vung ống tay áo đầy gió tuyết bước nhanh vào trong công đường, vừa đi vừa nói: “Kẻ mà ngay cả luật lệ còn nhớ lầm, ấy thế mà nhớ rõ xung đột huyện nha tội đồng mưu phản.”
Tri huyện Phụng Huyện căng da mặt —— đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137950/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.